░▒▓▀♥A2♥▀▓▒░
Chào mừng bạn đến với diễn đàn lớp 12a2
░▒▓▀♥A2♥▀▓▒░
Chào mừng bạn đến với diễn đàn lớp 12a2

Diễn đàn lớp 12A2-B Duy Tiên


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1gió ấm mùa đông Empty gió ấm mùa đông Sat Mar 17, 2012 11:08 pm

Sư Thầy Thích Tịnh Không

Sư Thầy Thích Tịnh Không
Bá Vương
Bá Vương
Gió ấm mùa đông
HN, 24/09/11

Trời lạnh…

Những cơn gió chớm thu cứ chốc lại tạt vào người nó…

Ngày này… tháng này… vào một ngày lành lạnh như thế này… Nó cũng đang đi trên con đường này… với Sơn…

- Này, cậu thích mùa gì nhất?
- Mùa đông.
- Vì sao?
- Vì nó lạnh.

Câu trả lời cụt ngủn của Sơn kết thúc một dãy câu hỏi của nó. Sơn luôn như vậy. Cậu ấy cứ hay nói những câu làm người ta cụt hứng. Và có lẽ… đó chính là điểm mà nó thích ở Sơn (kì lạ thật!).

Nó và Sơn không phải là “couple” – như mọi người thường nói, nhưng nếu nói vậy thì... cũng đúng. Bởi 2 đứa đi đâu cũng có nhau (hay do nó bám theo Sơn nhỉ?). Sơn không phản ứng trước lời đồn của thiên hạ, cậu ấy cứ im lặng, nhưng không phải theo kiểu “im lặng là công nhận” (được thế thì hay quá) mà là theo cái kiểu “thích nói gì thì nói, không quan tâm”.

Lần đầu nó gặp Sơn là ngày đầu tiên đến trường. Một con bé mới bước qua ngưỡng cửa THPT như nó thì biết gì chứ. Khi nó lại là đứa duy nhất học khác buổi với 3 nhỏ bạn thân còn lại. Lạc lõng làm sao!

Bước vào trường, nó như con chim non bỡ ngỡ, thấy lạ lẫm, tò mò, sợ sệt nữa. Lúc ấy, không hiểu sao nó nhớ tụi bạn quá trời và khi nước mắt nó rưng rưng, thì một giọng nói bên cạnh vang lên:

- Lớp mấy?
-10/… 19 – nó trả lời, xen lẫn ngạc nhiên.
- Cùng lớp. Đi chung không?
- Ơ ơ... – nó lúng túng – ơ…
- Không thì thôi. Ở đó đi. – Sơn đi thẳng.

Nó đưa mắt nhìn quanh, mọi cái nhìn kì lạ như hướng vào nó (đang lạc mà) và rồi, không còn cách nào khác, nó chạy theo Sơn, miệng la í ới: “Đợi tớ với!”.

Ở lớp, Sơn nổi bật với môn thể thao vua: đá banh. Cậu ấy cao cỡ 1m75, da ngăm, mặt cân đối, lạnh như đá (trích lời mấy mem trong lớp) và có đôi mắt cứ gọi như là “hút hồn người ta”.

Còn nó, cũng bình thường như mọi người bình thường. Đi ra đường không ai ngoảnh mặt đi và cũng chẳng ai ngoảnh mặt lại, nhưng được cái da nó rất trắng và nụ cười duyên nữa. Ông trời run rủi sao cho nó với Sơn ngồi cùng bàn và sau một tiếng làm quen với những câu hỏi xã giao, nó chợt nhận thấy hình như nó đã… cảm nắng cậu bạn này!

“Cậu ơi, chiều nay rảnh không?… đi mua đồ với mình tí.” – nó đẩy tờ giấy với nội dung không thể chuối hơn qua Sơn, mà bây giờ mỗi khi nghĩ lại, nó không hiểu vì sao lúc đó nó gan thế! “Không, chiều nay bận rồi.” – Sơn viết lại cho nó và tất nhiên, nó lập tức xịu mặt sau câu trả lời ấy. Vừa chạm vào tờ giấy định… vứt sọt rác thì Sơn chặn lại và viết thêm một câu: “Nhưng nếu chiều mai rảnh thì có thể đi được.”. Nó hơi bất ngờ với hành động ấy và nhoẻn miệng cười với dòng chữ “okey ^^”.

- Này, nhà cậu mở tiệm tạp hoá à?
- Không – nó ngạc nhiên – sao hỏi lạ thế?
- Thì cậu mua toàn đồ ăn, không mở tạp hoá thì là gì?

Nó phì cười và trả lời :

- Thì để dành, khi nào đói thì ăn thôi. Cậu chưa thế bao giờ à? – nó tròn mắt hỏi.
- Chưa – Sơn đáp.

Hai đứa im lặng trên đoạn đường đi và (lại) không hiểu vì sao, nó mở miệng đề nghị:

- Đi dạo không?
- Hả? Đi đâu?
- À ừm… Thì gần nhà tớ có con đường đẹp lắm, trông lãng mạn cực, tớ và tụi bạn thân thường đi loanh quanh ở đó, ờ ờ, bỗng muốn rủ cậu đi… – nó lúng túng.
- …

Nó lén nhìn Sơn và lí nhí:

- Đi… nhé?!
- Ừm… Thế cũng được…

Nó thở phào, haiz, may quá, may là Sơn không từ chối. “Để tớ dẫn đường cho.” - nó nhanh nhảu nói.

- Ừm.

Hai đứa lại im lặng, lâu lâu nó đưa mắt nhìn Sơn và không may, luôn bị cậu ấy bắt gặp.

- Ừm….- nó búng tay - Tớ thắc mắc một chuyện…
- Chuyện gì?
- Thì hôm đầu tiên tới trường ấy, sao cậu lại đến bắt chuyện với tớ?
- Vậy thôi à ?
- … Ừ …

Bỗng Sơn mỉm cười, nụ cười nhẹ thôi, nhưng đủ làm tim nó bồi hồi xao xuyến.

- Không trả lời được không?
- Hơ… Tại sao?
- Thì lí do ngớ ngẩn lắm. Không thích nói…
- Nhưng nếu tớ muốn biết?
- Kệ cậu… - Sơn cười toe toét, phá vỡ hình tượng lạnh lùng trong mắt nó.
- Á! Nhưng tớ muốn biết thật mà… – nó đỏ mặt.
- Thì… Nói sao nhỉ… Lúc đó nhìn cậu mắc cười lắm, mà trông như gần khóc nữa, nên tớ mới tới bắt chuyện thôi.
- Thế sao cậu chú ý đến tớ? – nó hỏi một câu mà chính nó cũng không ngờ mình dám hỏi.
- Hả? – Sơn khựng lại – Thì… tớ nhìn quanh, bắt gặp cậu trước mặt, thấy... ngô ngố nên chú ý thôi…
- Ừm… – nó xoắn xoắn sợi tóc dài đến chấm vai - thói quen nó thường hay làm mỗi khi mắc cỡ.
- Còn thắc mắc gì không? – Sơn hỏi.
- Còn. Nhiều lắm…
- Hỏi đi.
- Cậu… thích ăn gì nhất? Thích uống gì nhất? Thích bộ phim nào? Truyện loại nào? Hâm mộ ai? Cậu thích môn học gì nhất? Sở thích của cậu nữa…. – nó nói một mạch.
- Sao hỏi nhiều thế?
- Thì cậu bảo thắc mắc gì mà…
- Mà này… Cậu biết là gì mới hỏi mấy câu đó không?
- Hơ… - nó đỏ mặt, cứ nghĩ Sơn bảo nó nhiều chuyện – tớ… thắc mắc thôi mà…
- Ừ. Nhưng mấy câu đó ý, thường là người yêu với nhau họ mới hỏi thôi.
- Thế… Tớ với cậu là người yêu, nhá! – Nó tuyên ngôn một câu mà đến giờ, mỗi lần nhớ đến khuôn mặt lúc đó của Sơn là nó khúc khích cười.
- …
- Ơ…
- ...
- …
- Cậu… gan thật nhỉ… - Sơn phì cười – Nhưng mới quen được 2 tuần à… Cậu thích tớ à?
- Ừ... Chắc… thế…
- Chỉ là chắc thôi mà… Vậy chưa phải là thích đâu... Nhưng nếu có, cậu thích tớ điểm nào thế?

Nó cảm thấy như tình cảm của nó bị bác bỏ, nên bức xúc:

- Cậu biết vì sao tớ nói chắc không? Bởi nếu tìm lí do thích cậu thì tớ cũng không biết... Vì tớ cảm thấy rung rinh trước cậu… thấy đỏ mặt mỗi lần cậu cười, thấy xao xuyến khi cậu nói chuyện với tớ… Tớ cũng không biết… Nhưng tớ nghĩ tớ thích cậu…
- Ừ … - Sơn mỉm cười. – Này! Tớ thích ăn paparoti nhân cà phê, thích uống cà phê đen, thích phim hành động và viễn tưởng kiểu như Harry Potter. Không thích đọc truyện, không hâm mộ ai cả, tớ thích môn Toán nhưng lại trội Lí. Còn về sở thích, tớ thích màu đen, thích mùa đông nhưng ghét trời mưa, thích ngắm cầu vồng, thích nghe rap và hát theo, thích…
- Thích gì nữa? – nó thắc mắc.
- Thích nghe cô bạn bên cạnh nói huyên thuyên những chuyện mà tớ nghe cũng chả hiểu. – nói xong Sơn đi nhanh, để lại đằng sau nó với khuôn mặt đỏ bừng…

Nó và Sơn chính thức trở thành một cặp từ lúc ấy. Bạn bè thì làm cái kiểu như đã biết từ lâu rồi. Nhưng với nó, đó mới là lúc nó đi bên cạnh Sơn mà không thấy ngại ngùng, cảm nhận cái nắm tay đầy ấm áp của cậu ấy khi dẫn nó vào trường, hay những lần đi ăn sáng cùng nhau, cậu ấy lấy tay lau miệng cho nó để rồi mỉm cười trêu: “Con gái ăn mà dính miệng kìa."…

Khoảng thời gian hạnh phúc ấy kéo dài lâu hơn nó tưởng. Dường như không có cuộc cãi nhau nào giữa 2 đứa, bởi Sơn không làm gì cho nó buồn cả. Cậu ấy không quan tâm đến bất cứ đứa con gái nào (ngoài nó) và luôn dành cho nó những yêu thương mà nó muốn và cần. Bạn bè bảo con trai như Sơn bây giờ hiếm lắm, nó tự hào tán thành, và cũng dành tình cảm cho Sơn nhiều như cậu ấy dành cho nó vậy…

Mọi chuyện cứ thể cho đến lúc nó hỏi Sơn 1 câu rõ khìn:

- Sao cậu thích mùa đông nhưng ghét trời mưa nhỉ?

Sơn im lặng, và không hiểu sao, nó lại cảm thấy như có chuyện gì Sơn không muốn nói, nhưng vẫn cố vặn hỏi:

- Sao thế?
- Vì mùa đông lạnh… mà trời mưa…
- Mưa cũng lạnh mà, nhưng nhìn mưa rơi đẹp lắm…! – nó nói bâng quơ.
- Ừ mưa lạnh…– Sơn cười buồn... – Nhưng… - bỗng Sơn hỏi – … cậu muốn biết thật chứ?
- Chuyện này tớ có nên biết không? – nó hỏi.
- Nếu cậu muốn thì tớ nói. Tớ cũng không muốn giấu cậu điều gì đâu. – Sơn nhìn nó, vẻ mặt buồn… như sắp khóc.
- Ưm… - nó cắn môi – Cậu nói đi…
- Tớ ghét mưa… Bởi vào một ngày mưa… mối tình đầu của tớ đã rời xa tớ…

Nó thả li nước đang uống dở xuống mặt đất. Thảng thốt, nó ngơ ngác nhìn Sơn. Mối tình đầu? Không phải mối tình đầu của Sơn là nó sao?

- Hơ… Cô ấy… chia tay… cậu à?
- Không… Cô ấy mất… vì… tai nạn...

Mắt nó bỗng đỏ hoe… Và họng nó như có gì chặn lại…

- Cậu… quen cô ấy lâu chưa?
- 5 năm... – giọng Sơn nghẹn lại làm lòng nó đau lắm… - Hai đứa gần nhà...

Nó đưa mắt nhìn chỗ khác, để gió cuốn giọt nước mắt vừa rơi ra từ khoé mi của nó:

- Ừm… Hơ… Tớ hỏi chuyện không nên hỏi rồi nhỉ…
- Cũng không hẳn… Bởi tớ cũng muốn kể cho cậu biết… Nhưng mỗi lần nhớ lại là tớ đau đầu khủng khiếp… Người con gái ấy mất trước mặt tớ mà tớ không làm được gì hết….
- Ừ… - nó cố gắng thốt ra, bởi họng nó như đã nghẹn lại.
- Và… cô ấy… rất giống cậu…

Câu nói ấy làm nó sững sờ… Nước mắt cứ thi nhau mà tuôn ra. Nó nói, trong tiếng nấc:

- Vậy… cậu thích tớ… vì tớ giống cô ấy sao?
- ...
- Thật vậy à? – nó cười nhạt.
- … Lúc đầu là thế… Tớ nhìn cậu mà như thấy cô ấy trước mặt tớ… Và… lúc tớ chấp nhận làm người yêu của cậu…
- Cũng bởi vì tớ giống cô ấy à? – nó ngắt câu Sơn.

Sơn khẽ gật đầu và nó có cảm giác như mọi thứ sụp đổ trước mặt…

- Nhưng… cậu không giống cô ấy…
- Ừ… Và tớ cũng không muốn làm bản sao của cô ấy đâu. – nó nức nở - Sao cậu lại nói ra cơ chứ? Thà tớ không biết còn hơn!
- Tớ cũng thích cậu…
- Ừ. Nhưng cậu thích bản sao của tớ trong cô ấy hơn chứ gì? – nó hét lên, lấy tay lau nước mắt.
- Có lẽ thế…
- Cậu có biết cậu ích kỉ lắm không? Nếu lúc đầu không thích tớ… thì… đừng làm những hành động khiến tớ hiểu lầm như thế… Cậu…. Tớ ghét cậu lắm!
- Tớ xin lỗi… Nhưng… tớ không muốn gạt cậu… Cậu là người con gái rất tốt, rất đáng yêu…
- Tớ cần cảm ơn vì lời khen ấy không? – nó thẫn thờ nhìn Sơn.
- Tớ mến cậu, Minh à. Nhưng không phải là thích…
- Ừ… Cậu mến tớ... Và thích một người giống tớ…
- Ừm…
- Ước gì… tớ đừng biết…
- Trước sau gì tớ cũng sẽ nói cho cậu… Thật đấy…
- Ừm… Vậy à? Thế… tớ cảm ơn cậu nhé… - nói xong, nó bỏ đi thẳng, để Sơn lại với nhiều cảm xúc lẫn lộn và chính nó cũng thế…

Về nhà, nó nằm lên giường, khóc nấc, nó không trách Sơn, à, cũng không hẳn là không trách, nhưng… nó trách bản thân nhiều hơn…

***

Phải làm sao đây nhỉ?Đối diện với Sơn như thế nào? Chả lẽ cố gắng mà cười à? Đâu phải tính cách nó, nó sẽ gắng gượng như vậy. Nói thế thôi, chứ nó đâu làm được.

Nếu quên một người dễ như thế, thì trên đời này chắc ai cũng dễ thích rồi dễ quên hết nhỉ? Nó với Sơn quen nhau gần nửa năm rồi. Đã trải qua bao kỉ niệm cùng nhau, nó nhớ nhất lúc hai đứa đi trên con đường "lãng mạn cực", rồi mưa ập đến. Ơ… Sao nó ghét nhắc đến mưa quá… Cũng chính vì mưa mà Sơn thích nó. Nhưng thích bản sao của nó… Hài thật… Nghe như truyện Hàn Quốc ý.

Có lúc, nó nghĩ, thôi để Sơn thích bản sao của nó cũng được, miễn là bên cạnh cậu ấy. Bởi cậu ấy đâu có lỗi… Chỉ tại cậu ấy thích cô gái đó quá thôi. Nhưng nếu vậy… thì nó giống ăn xin quá, cần Sơn bố thí tình cảm. Bỗng thấy nó ngốc nghếch làm sao!

Chợt… nhớ… Hơ… Sao lúc ấy nó không để ý nhỉ…. Trời mưa hôm đó, nó thấy Sơn đứng lại, rồi ngẩng mặt lên trời, nhắm mắt. Nó phì cười vì thấy Sơn giống con nít. Rồi lúc sau, nó thấy mắt Sơn đo đỏ, nó hỏi thì Sơn bảo bụi bay vào mắt. Lí do đó mà nó tin đấy. Sao lúc ấy nó không nhận ra rằng... Sơn đang nhớ về cô gái ấy cơ chứ…

Nếu... Sơn không nói thích nó vì nó giống cô gái ấy, thì có lẽ… nó cũng sẽ chấp nhận bên Sơn. Nó vốn ngu si mà. Khoảng thời gian bên Sơn… nó hạnh phúc… vui vẻ. Sơn… chắc hẳn cũng chịu nhiều đau khổ lắm. Khi phải gắng thích một người… không phải người con gái cậu ấy yêu…

…Trời mưa như trút nước. Màn đêm buông xuống, lặng như tờ. Nó nằm trên giường, ngẩng mặt nhìn ngoài kia. Từng hạt mưa nặng hạt đang rơi, tầm tã. Chả bao giờ nghĩ rằng mưa lại là một kỉ niệm buồn đối với Sơn và bây giờ có cả nó nữa. Nhắm mắt, nó cố gắng để đầu óc nghỉ ngơi một chút, nhưng hình ảnh Sơn lại hiện về. Với tay lấy tấm ảnh nó và Sơn chụp chung hôm Valentine, nó rơi nước mắt. Con người ấy ở bên nó, nhưng trái tim cậu ấy thì sao?!

Lén nhìn cái điện thoại di động để bên cạnh, nó mong vật vô tri ấy rung lên. Chờ đợi một tin nhắn xin lỗi, rằng nãy giờ Sơn đùa với Minh thôi, không phải thật đâu, nhưng vẫn không có. Nó bỗng trông đợi chút tin tức gì từ Sơn... Sao nó thấy lo quá! Sơn đang ở đâu, làm gì? Cậu ấy đừng im lặng như thế. Làm ơn đi... Một cái gì đó thôi, cũng được…
… "Tít….tít..." Nhận cuộc gọi đi… Cầm máy đi chứ. – nó cầm cái điện thoại trong tay, run lên… Tiếng chờ điện thoại dài như vô tận... Bỗng nó sợ… Sợ cái gì ấy… khi không liên lạc được với Sơn như thế này. Ngần ngừ một lát, nó lấy vội cái áo khoác treo trên tường, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ lúc nãy nó bỏ Sơn đi. Trời đang mưa… nhưng nó không quan tâm. Chỉ cần nhìn thấy Sơn là được… Cậu ấy còn ở đó chứ?

Người nó như lặng đi khi thấy Sơn vẫn ngồi đấy. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống, vẻ rũ rượi… Trông như một tên bất cần đời. Hình dáng Sơn lúc này trông cô độc và thật tội nghiệp như một người mất định hướng, không biết phải làm gì, đi về đâu. Nhìn Sơn như thế, lòng nó nhóivà không ngăn được nước mắt lại tuôn rơi, nó biết phải làm gì bây giờ?!

- Này… Không thấy lạnh à? Đứng dậy đi chứ… mưa ướt hết rồi kìa…

Sơn từ từ ngẩng mặt lên, nước mưa làm tóc cậu ấy rũ xuống, khuôn mặt ướt đẫm…

- Minh à?
- Ừ... là tớ đây. Một con nhóc thật ngốc! Và cậu cũng thế! Sao lại vừa làm tớ đau lòng, vừa làm tớ lo lắng chứ hả? – nó nói, nước mắt lại rơi lã chã.
- Cậu... quay lại sao?
- Ừ...
- Cậu tha thứ cho tớ à?
- Không hẳn...

Sơn mỉm cười. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Tiếng mưa nhoè đi tất cả… Hình bóng Sơn... và nụ cười nhạt ấy. Để rồi… Sơn gục xuống…

Nó đứng ngoài phòng cấp cứu. Người ướt như chuột lột. Lạnh lắm. Nhưng… trái tim nó còn lạnh hơn. Sơn ở trong đó. Nó cũng chẳng còn nhớ gì ngoài tiếng xe cấp cứu và khuôn mặt Sơn… trắng bệch, hai tay lạnh như đá.

Cửa kiếng ướt đi bởi bàn tay đầy nước mưa của nó. Người nó thất thần. Sơn làm sao thế? Sao cậu ấy nỡ gục ngã trước mặt nó? Đừng làm nó lo lắng như thế nữa! Nó sợ lắm! Hôm nay nó chịu quá nhiều chuyện xảy ra rồi, một con nhỏ ngu ngơ khờ khạo như nó thì làm sao chịu nổi!

- Minh! Sơn sao thế? Sao mày điện thoại cho tao rồi lắp ba lắp bắp thế hả? Làm tao lo quá. Ơ... mày sao vậy? Người sao ướt hết rồi? – nhỏ bạn thân chạy tới, đỡ lấy nó, ngăn không cho nó đang từ từ quỵ xuống…
- Sơn… Sơn… Tao không biết nữa. Bỗng Sơn ngã xuống trước mặt tao… Ngọc ơi… Tao sợ lắm! Sơn bị gì thì sao? – nó ôm chầm lấy nhỏ bạn, khóc sướt mướt..
- Bình tĩnh đã nào… Mà sao mày ướt nhem thế này? Lau khô đi kẻo cảm lạnh giờ. Ôi con nhỏ ngốc này! – Ngọc quýnh quáng cả lên.
- Không… không. Sơn lạnh hơn. Sơn lạnh lắm… - nó lắp bắp.
- Này – Ngọc lắc lắc vai nó – nhìn tao này! Kể tao nghe… Mày như thế còn làm tao sợ hơn… Nào, lại đây. – Ngọc kéo nó ngồi xuống ghế - Nói tao biết đi… Chuyện gì thế?

Nó thẫn thờ nhìn Ngọc và nước mắt lại trào ra. Ôm chầm nhỏ bạn thân, nó khóc như chưa bao giờ đựơc khóc… Rồi một lúc sau, nó định thần lại và kể cho Ngọc nghe… Chỉ là bây giờ nó nghĩ… có ai san sẻ với nó sẽ tốt hơn là ôm nỗi đau một mình như thế này…

- Mày… là con ngốc hả? Mày chấp nhận được à? Ôi… Bạn tao sao ngốc thế này! – nhỏ hét lên sau khi nó kể xong câu chuyện.
- Chắc thế… - nó khẽ đáp.
- Mày đang cố níu kéo tình yêu đấy! Biết không?
- ...
- Mày… thích Sơn lắm à? – Ngọc chậm rãi hỏi.

Nó khẽ gật đầu.

- Thích nhiều lắm à?
- Ừ...
- Dù hắn không thích mày?
- …Ừ... m…
- Dù tao cản cũng không được phải không?
- Chắc… thế… - nó lén nhìn nhỏ bạn, xem phản ứng của nhỏ.
- … - Ngọc trầm ngâm. - Cũng không thể trách Sơn được nhỉ…
- Ừ…
- Và mày… là một nhỏ ngốc…
- Ừ…
- Sao hai đứa mày lại ra nông nỗi này? Tao hâm mộ tụi mày lắm ấy… Nhưng... không ngờ được là…

Nó cười buồn và đáp:

- Tao… cũng đâu ngờ…

Ngọc nhìn nó và nói:

- Nếu muốn… thì khóc đi. Gượng cười làm gì? Trước mặt tao mà mày còn thế… thì với mọi người, mày định cười như con điên sao? – Nhỏ bạn nắm chặt lấy tay nó, mắt nhỏ đỏ hoe.
- Thế… – nước mắt nó lại rưng rưng – không cười... thì mày bảo tao làm sao? Tao không biết nữa…
- … Mày không quên được Sơn à? Nghĩ thử xem mày làm vậy có đáng không?

Nó lắc đầu nguầy nguậy. Làm sao quên đc cơ chứ? Nửa năm rồi mà… Có phải ít đâu.

- Tao… tôn trọng quyết định của mày. Dù tao nói gì đi nữa nhưng mày vẫn là người quyết định. Minh à, tao mong mày hạnh phúc…
- Cám ơn mày. – nó nhìn nhỏ bạn thân, lúc này đôi mắt nhỏ đang nhìn nó, trông xót xa, thương hại - Ừh, tao… sẽ hạnh phúc mà.. – giọng nó nghẹn lại.
- Ừm… Phải vậy th…

“Két…ttt…" Tiếng mở cửa phòng cấp cứu vang lên, ngắt lời nói nhỏ bạn bên tai nó. Nó vội vã chạy đến, miệng run run hỏi chị y tá:

- Sơn… Sơn… Cậu ấy có sao không hả chị?
- Không… Không sao đâu. Cậu ấy mệt và dầm mưa nên xỉu thôi. Bây giờ khoẻ rồi. Bác sĩ mới truyền nước xong cho cậu ấy.
- Vào… thăm được không hả chị?
- … Ừm. – chị y tá nhìn nó, dường như có ý định để Sơn nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn khoản của nó, chị gật đầu
- Em vào đi. Cậu ấy còn đang mệt đấy.

https://www.facebook.com/chutieucodon

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết