1 trong veo, em yêu anh- T2 Sat Mar 17, 2012 11:06 pm
Sư Thầy Thích Tịnh Không
Bá Vương
nhiều.
Sinh nhật em trước ngày Valentine đúng một tuần. Em không nhắc chắc anh cũng chẳng nhớ.
Đôi khi em thấy tủi thân khủng khiếp bởi sự vô tâm của anh. Lại còn yêu xa, anh nói sinh nhật em anh không về được. Đành vậy, em cũng quen rồi. Sẽ lại là bạn bè bên em thôi. Em vẫn tự an ủi mình rằng đó là do hoàn cảnh, việc học hành của anh thì không trách được. Em vẫn cố cười thật tươi, trang điểm đẹp để thằng bạn thân bớt càu nhàu rồi lại nói xấu anh.
Vẫn sẽ xúng xính áo quần đi ăn với lũ bạn, vẫn vui vẻ cho đến lúc cả bọn kéo nhau vào tiệm bánh kem… Lại là thằng bạn thân mắt tinh như cú, suýt rú lên vì phát hiện kinh hoàng của nó:
- An! Quay ra đây tao bảo.
- Trình bày luôn đi! – Em còn đang hoa mắt vì tìm chỗ ngồi cho từng ấy người đi cùng, thấy bực mình vì sự phiền phức của thằng bạn.
Nó lôi em xềnh xệch ra phía quầy bánh kem tươi, chỉ trỏ:
- Nhìn đi, có phải anh Duy không?
- Duy nào? – Em gần như bốc hỏa khi nó cứ không ngừng lảm nhảm.
- Còn Duy nào nữa? Mày có mấy thằng người yêu tên Duy hả con ngộ này?
Em thảng thốt:
- Duy có về được đâu?
- Thế kia là anh em cùng cha khác bố với nó à?
Em bàng hoàng, tiến lại gần vài bước nữa, nheo mắt cố nhìn cho thật chính xác, phải rồi, cái dáng kia thì lẫn đi đâu được chứ, cái mũ NS em tặng anh trước ngày anh lên trường đào đâu ra cái thứ hai? Em vẫn ngoan cố, không dám tin vào điều mình đang thấy. Biện minh yếu ớt:
- Trên đời này thiếu gì người giống nhau…
- Mày gọi điện thử xem – Thằng bạn em nhất định không chịu buông tha.
Em run run móc điện thoại, đột nhiên trong em rối bời, tần ngần mãi không nhớ nổi số của anh. Chợt nhớ ra hôm nọ hứng lên, lưu tên anh vào danh bạ: “Trong Veo, em yêu anh”. Em thấy tim mình như ngừng đập khi đến hồi chuông thứ tư, anh nghe máy, đứng ngay phía trước em vài bước, anh nghe máy!!!
- Em à?
- Vâng – Em lấy hết bình tĩnh, nhẹ nhàng – Anh đang làm gì thế?
- À…anh…Đang ngồi chơi game linh tinh và nhớ em thôi. Còn em?
Nước mắt em nóng hổi, mặn chát trên môi. Em chua xót:
- Em đang ở Paris Bakery anh ạ, và đang đứng sau con bé tóc vàng đi cùng anh ấy…
Anh quay ngoắt lại, nhận ra em, kinh ngạc. Em vẫn giữ điện thoại trên tay, đôi mắt nhìn anh vô hồn, vô cảm. Thằng bạn thân kéo em ra khỏi quán, tống ngay vào cái Taxi vừa trả khách trước cửa, bắt em về nhà. Em thấy anh chạy theo, thấy anh gọi tên em, nhưng không kịp…
Nó mắng em xa xả:
- Bây giờ thì sáng mắt ra chưa? Tao nói từ đầu mà có nghe đâu. Nhẹ dạ cho lắm vào, lúc nào cũng bênh chằm chặp. Đến ngày sinh nhật mày nó còn nói dối không về được để mà đi hẹn hò với con khác. Đùa chứ tao chưa thấy ở nó có cái điểm nào đáng để yêu cả. Hay mày ăn phải bả gì rồi?
Em vừa khóc, vừa ngậm ngùi:
- Tao biết rồi, nhưng không được gọi Duy là “nó”…
Thằng bạn em suýt đập đầu vào cửa kính tự tử, công nhận, đến Thánh cũng phải chào thua sự ương ngạnh của em.
Em không khóc nữa, bỗng nhiên em chỉ thấy…coi thường.
Sau tất cả những gì em vì anh, thì cái giá mà em phải trả cho sự ngu muội là việc anh thay lòng đổi dạ. Cảm tưởng như khi yêu anh, em có thể vị tha tất cả, nhưng sự phản bội, thì đó lại là điều xúc phạm nặng nề đối với lòng tự trọng của em. Thằng bạn ngày nào cũng lặng lẽ bên em, nó sợ em sẽ nghĩ quẩn mà làm liều…
Bọn dở hơi chết vì tình bây giờ nhan nhản, đến em còn chẳng tin mình sẽ có nghị lực vượt qua chính mình, nữa là nó. Nó bắt em tắt máy, đề phòng anh giở trò năn nỉ kẻo biết đâu em lại mềm lòng. Điện thoại em mấy hôm nay lạnh ngắt.
Em suy nghĩ nhiều đến mức phát ốm, lại là thằng bạn em chạy ngược chạy xuôi lo thuốc men cơm cháo, đôi khi nó hát cho em nghe, làm em nhớ giọng anh vô bờ bến. Một tuần của em trôi qua như tra tấn khi thiếu vắng hình ảnh của anh. Em sốt li bì, đến hôm nay mới tỉnh hẳn. Quyển lịch trên bàn như trêu ngươi em với cái chữ 14/02 to đùng em khoanh tròn bằng bút dạ đỏ, chi chít trái tim. Em thở dài, với tay úp quyển lịch xuống cho khuất mắt.
Người như em, thì đến giờ này “Valinhtinh” cũng chỉ là ngày thương binh liệt sĩ! Thằng bạn dặn em ăn uống đúng giờ, nếu tối buồn thì gọi nó qua đưa đi chơi, không thì ở nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe.
Em giật mình nhớ đến điện thoại. Nó thiếu hơi em đã ít nhất bảy ngày rồi. Cái biểu tượng Nokia lúc bật máy làm em bồi hồi đến lạ… Bản tin MCA hiện ra liên tiếp, em đếm đúng bảy mươi mốt cuộc gọi nhỡ từ anh theo từng ngày, một cuộc từ con lớp trưởng, hai cuộc của thằng lớp học thêm Toán và mấy tin nhắn tổng đài, tự nhiên hụt hẫng…
Đáng lẽ ra…anh nên giải thích…
Mà cũng chẳng quan trọng, giờ còn là gì của nhau nữa đâu?
Tối đến, ăn cơm xong em lại lao vào bàn học. Cả tuần nay bỏ bê sách vở, giờ sờ đến đầu cứ ong ong như đọc chữ Ả-rập. Đang ngáp ngắn ngáp dài thì tiếng chuông cổng vang lên giòn giã, em hét vọng xuống nhà:
- Mẹ ơi! Thằng Tú sang chơi đấy. Để con mở cổng cho.
Chỉ có nó là thằng chu đáo nhất, thế nào cũng nghĩ ra trò gì quái quái kiểu như nó sẽ đưa cho em hộp quà rồi toe toét “ngạc nhiên chưa”, hoặc “An ơi yêu Tú nhé” để rồi khi An gật đầu “Yêu luôn” thì Tú sẽ bò lăn ra cười “Đùa đấy đừng tin”… chẳng hạn. Em hí hửng, mừng thầm, tưởng tượng đủ các kiểu.
- Tao đến đây!!!
Vừa nói vừa chạy ra sân, trời rét căm căm, thằng bé đứng ngoài lâu thế nào cũng nổi cáu. Cánh cổng mở ra, chợt em khựng lại, nụ cười chết cứng trên môi. Không phải Tú! Mà là…chị…
Cô gái tóc vàng đi cùng anh buổi tối hôm sinh nhật em trong tiệm bánh. Chị nghiêng nghiêng mái tóc:
- Em là An phải không?
Em thận trọng, rụt dè:
- Vâng.
- Chị là chị họ Duy, người hôm nọ em đã gặp đó…
- Ơ… - Em sửng sốt.
- Thực ra hôm ấy Duy muốn gây sự bất ngờ, nó trốn học rủ chị về bí mật tổ chức sinh nhật cho em… Ai ngờ - Chị cười cười – Trời không thương nó…
- Em…
Chị quay lại đằng sau, gọi to:
- Thằng Duy đâu, ra đây ngay.
Anh lững thững bước ra từ màn đêm…Đốt cháy những nghẹn ngào trong em mòn mỏi. Chị đẩy anh về phía em:
- Cố lên thằng em, chúc hai đứa Valentine ấm áp. Chị đợi ngoài kia nhé.
Anh ngập ngừng tiến lại gần, đặt vào tay em hộp bánh kem to vật vã.
- Chúc mừng em nhân ngày…sinh nhật muộn…
Mắt em lại đỏ hoe, môi đã nở nụ cười nhưng trong lòng vẫn còn bộn bề suy nghĩ
- Tại sao hôm ấy anh không giải thích?
- Anh sợ em bảo giải thích là ngụy biện…
Anh tiếp tục:
- Những ngày qua, anh đã nhiều lần khiến em buồn, không quan tâm em, không để ý tới cảm xúc của em, anh đã trẻ con, ích kỉ… tội anh to lắm, đáng bị tử hình. Nhưng anh hứa là sẽ không bao gờ có lần sau đâu, em cho anh hưởng sự khoan hồng chứ?
– Mắt anh long lanh
- À còn đây là…
Anh thò tay vào túi, lấy ra một quả táo Mỹ đỏ thắm, thơm ngào ngạt.
- Tặng em nhé, nhưng chỉ để ngắm thôi, ăn vào là thành…Bạch Tuyết đấy.
- Gì đây? – Em nhíu mày.
- Trái tim anh… – Anh láu cá – Đem nhờ em cất hộ, em bây giờ cũng chính là tim anh, không có em thì anh chẳng thể sống được nữa.
Bật cười trong nước mắt. Anh cứ như thế này thì ghét làm sao nổi hả anh? Em hờn giận:
- Thế mà lắm lúc cứ khiến tim đau…
Anh thì thầm, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc:
- Tim đau thì người chết…
Em cầm quả táo trong tay, nâng niu như thể đó là trái tim anh thật vậy.
- Em à…
- Sao anh?
Anh kéo em vào lòng, nói nhỏ:
- Will you be my Valentine?
Tuyển tập truyện ngắn “Hắn và Tôi”
Tác giả: Nguyễn Bảo Nam
Gmail: baonam8999@mail.com
Tel: 0915.357.827
Sinh nhật em trước ngày Valentine đúng một tuần. Em không nhắc chắc anh cũng chẳng nhớ.
Đôi khi em thấy tủi thân khủng khiếp bởi sự vô tâm của anh. Lại còn yêu xa, anh nói sinh nhật em anh không về được. Đành vậy, em cũng quen rồi. Sẽ lại là bạn bè bên em thôi. Em vẫn tự an ủi mình rằng đó là do hoàn cảnh, việc học hành của anh thì không trách được. Em vẫn cố cười thật tươi, trang điểm đẹp để thằng bạn thân bớt càu nhàu rồi lại nói xấu anh.
Vẫn sẽ xúng xính áo quần đi ăn với lũ bạn, vẫn vui vẻ cho đến lúc cả bọn kéo nhau vào tiệm bánh kem… Lại là thằng bạn thân mắt tinh như cú, suýt rú lên vì phát hiện kinh hoàng của nó:
- An! Quay ra đây tao bảo.
- Trình bày luôn đi! – Em còn đang hoa mắt vì tìm chỗ ngồi cho từng ấy người đi cùng, thấy bực mình vì sự phiền phức của thằng bạn.
Nó lôi em xềnh xệch ra phía quầy bánh kem tươi, chỉ trỏ:
- Nhìn đi, có phải anh Duy không?
- Duy nào? – Em gần như bốc hỏa khi nó cứ không ngừng lảm nhảm.
- Còn Duy nào nữa? Mày có mấy thằng người yêu tên Duy hả con ngộ này?
Em thảng thốt:
- Duy có về được đâu?
- Thế kia là anh em cùng cha khác bố với nó à?
Em bàng hoàng, tiến lại gần vài bước nữa, nheo mắt cố nhìn cho thật chính xác, phải rồi, cái dáng kia thì lẫn đi đâu được chứ, cái mũ NS em tặng anh trước ngày anh lên trường đào đâu ra cái thứ hai? Em vẫn ngoan cố, không dám tin vào điều mình đang thấy. Biện minh yếu ớt:
- Trên đời này thiếu gì người giống nhau…
- Mày gọi điện thử xem – Thằng bạn em nhất định không chịu buông tha.
Em run run móc điện thoại, đột nhiên trong em rối bời, tần ngần mãi không nhớ nổi số của anh. Chợt nhớ ra hôm nọ hứng lên, lưu tên anh vào danh bạ: “Trong Veo, em yêu anh”. Em thấy tim mình như ngừng đập khi đến hồi chuông thứ tư, anh nghe máy, đứng ngay phía trước em vài bước, anh nghe máy!!!
- Em à?
- Vâng – Em lấy hết bình tĩnh, nhẹ nhàng – Anh đang làm gì thế?
- À…anh…Đang ngồi chơi game linh tinh và nhớ em thôi. Còn em?
Nước mắt em nóng hổi, mặn chát trên môi. Em chua xót:
- Em đang ở Paris Bakery anh ạ, và đang đứng sau con bé tóc vàng đi cùng anh ấy…
Anh quay ngoắt lại, nhận ra em, kinh ngạc. Em vẫn giữ điện thoại trên tay, đôi mắt nhìn anh vô hồn, vô cảm. Thằng bạn thân kéo em ra khỏi quán, tống ngay vào cái Taxi vừa trả khách trước cửa, bắt em về nhà. Em thấy anh chạy theo, thấy anh gọi tên em, nhưng không kịp…
Nó mắng em xa xả:
- Bây giờ thì sáng mắt ra chưa? Tao nói từ đầu mà có nghe đâu. Nhẹ dạ cho lắm vào, lúc nào cũng bênh chằm chặp. Đến ngày sinh nhật mày nó còn nói dối không về được để mà đi hẹn hò với con khác. Đùa chứ tao chưa thấy ở nó có cái điểm nào đáng để yêu cả. Hay mày ăn phải bả gì rồi?
Em vừa khóc, vừa ngậm ngùi:
- Tao biết rồi, nhưng không được gọi Duy là “nó”…
Thằng bạn em suýt đập đầu vào cửa kính tự tử, công nhận, đến Thánh cũng phải chào thua sự ương ngạnh của em.
Em không khóc nữa, bỗng nhiên em chỉ thấy…coi thường.
Sau tất cả những gì em vì anh, thì cái giá mà em phải trả cho sự ngu muội là việc anh thay lòng đổi dạ. Cảm tưởng như khi yêu anh, em có thể vị tha tất cả, nhưng sự phản bội, thì đó lại là điều xúc phạm nặng nề đối với lòng tự trọng của em. Thằng bạn ngày nào cũng lặng lẽ bên em, nó sợ em sẽ nghĩ quẩn mà làm liều…
Bọn dở hơi chết vì tình bây giờ nhan nhản, đến em còn chẳng tin mình sẽ có nghị lực vượt qua chính mình, nữa là nó. Nó bắt em tắt máy, đề phòng anh giở trò năn nỉ kẻo biết đâu em lại mềm lòng. Điện thoại em mấy hôm nay lạnh ngắt.
Em suy nghĩ nhiều đến mức phát ốm, lại là thằng bạn em chạy ngược chạy xuôi lo thuốc men cơm cháo, đôi khi nó hát cho em nghe, làm em nhớ giọng anh vô bờ bến. Một tuần của em trôi qua như tra tấn khi thiếu vắng hình ảnh của anh. Em sốt li bì, đến hôm nay mới tỉnh hẳn. Quyển lịch trên bàn như trêu ngươi em với cái chữ 14/02 to đùng em khoanh tròn bằng bút dạ đỏ, chi chít trái tim. Em thở dài, với tay úp quyển lịch xuống cho khuất mắt.
Người như em, thì đến giờ này “Valinhtinh” cũng chỉ là ngày thương binh liệt sĩ! Thằng bạn dặn em ăn uống đúng giờ, nếu tối buồn thì gọi nó qua đưa đi chơi, không thì ở nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe.
Em giật mình nhớ đến điện thoại. Nó thiếu hơi em đã ít nhất bảy ngày rồi. Cái biểu tượng Nokia lúc bật máy làm em bồi hồi đến lạ… Bản tin MCA hiện ra liên tiếp, em đếm đúng bảy mươi mốt cuộc gọi nhỡ từ anh theo từng ngày, một cuộc từ con lớp trưởng, hai cuộc của thằng lớp học thêm Toán và mấy tin nhắn tổng đài, tự nhiên hụt hẫng…
Đáng lẽ ra…anh nên giải thích…
Mà cũng chẳng quan trọng, giờ còn là gì của nhau nữa đâu?
Tối đến, ăn cơm xong em lại lao vào bàn học. Cả tuần nay bỏ bê sách vở, giờ sờ đến đầu cứ ong ong như đọc chữ Ả-rập. Đang ngáp ngắn ngáp dài thì tiếng chuông cổng vang lên giòn giã, em hét vọng xuống nhà:
- Mẹ ơi! Thằng Tú sang chơi đấy. Để con mở cổng cho.
Chỉ có nó là thằng chu đáo nhất, thế nào cũng nghĩ ra trò gì quái quái kiểu như nó sẽ đưa cho em hộp quà rồi toe toét “ngạc nhiên chưa”, hoặc “An ơi yêu Tú nhé” để rồi khi An gật đầu “Yêu luôn” thì Tú sẽ bò lăn ra cười “Đùa đấy đừng tin”… chẳng hạn. Em hí hửng, mừng thầm, tưởng tượng đủ các kiểu.
- Tao đến đây!!!
Vừa nói vừa chạy ra sân, trời rét căm căm, thằng bé đứng ngoài lâu thế nào cũng nổi cáu. Cánh cổng mở ra, chợt em khựng lại, nụ cười chết cứng trên môi. Không phải Tú! Mà là…chị…
Cô gái tóc vàng đi cùng anh buổi tối hôm sinh nhật em trong tiệm bánh. Chị nghiêng nghiêng mái tóc:
- Em là An phải không?
Em thận trọng, rụt dè:
- Vâng.
- Chị là chị họ Duy, người hôm nọ em đã gặp đó…
- Ơ… - Em sửng sốt.
- Thực ra hôm ấy Duy muốn gây sự bất ngờ, nó trốn học rủ chị về bí mật tổ chức sinh nhật cho em… Ai ngờ - Chị cười cười – Trời không thương nó…
- Em…
Chị quay lại đằng sau, gọi to:
- Thằng Duy đâu, ra đây ngay.
Anh lững thững bước ra từ màn đêm…Đốt cháy những nghẹn ngào trong em mòn mỏi. Chị đẩy anh về phía em:
- Cố lên thằng em, chúc hai đứa Valentine ấm áp. Chị đợi ngoài kia nhé.
Anh ngập ngừng tiến lại gần, đặt vào tay em hộp bánh kem to vật vã.
- Chúc mừng em nhân ngày…sinh nhật muộn…
Mắt em lại đỏ hoe, môi đã nở nụ cười nhưng trong lòng vẫn còn bộn bề suy nghĩ
- Tại sao hôm ấy anh không giải thích?
- Anh sợ em bảo giải thích là ngụy biện…
Anh tiếp tục:
- Những ngày qua, anh đã nhiều lần khiến em buồn, không quan tâm em, không để ý tới cảm xúc của em, anh đã trẻ con, ích kỉ… tội anh to lắm, đáng bị tử hình. Nhưng anh hứa là sẽ không bao gờ có lần sau đâu, em cho anh hưởng sự khoan hồng chứ?
– Mắt anh long lanh
- À còn đây là…
Anh thò tay vào túi, lấy ra một quả táo Mỹ đỏ thắm, thơm ngào ngạt.
- Tặng em nhé, nhưng chỉ để ngắm thôi, ăn vào là thành…Bạch Tuyết đấy.
- Gì đây? – Em nhíu mày.
- Trái tim anh… – Anh láu cá – Đem nhờ em cất hộ, em bây giờ cũng chính là tim anh, không có em thì anh chẳng thể sống được nữa.
Bật cười trong nước mắt. Anh cứ như thế này thì ghét làm sao nổi hả anh? Em hờn giận:
- Thế mà lắm lúc cứ khiến tim đau…
Anh thì thầm, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc:
- Tim đau thì người chết…
Em cầm quả táo trong tay, nâng niu như thể đó là trái tim anh thật vậy.
- Em à…
- Sao anh?
Anh kéo em vào lòng, nói nhỏ:
- Will you be my Valentine?
Tuyển tập truyện ngắn “Hắn và Tôi”
Tác giả: Nguyễn Bảo Nam
Gmail: baonam8999@mail.com
Tel: 0915.357.827