1 gió ấm mùa đông 3 Sat Mar 17, 2012 11:10 pm
Sư Thầy Thích Tịnh Không
Bá Vương
- Cậu cũng thế chứ? – Sơn hỏi.
- Hức… - nó bụm miệng, một tiếng nấc không ngăn được bật lên - … Ừm…
- … im lặng… - Cậu ngắm gì thế?
- Trời – nó cố gắng nói thật mạch lạc.
- Đợi tí, hơ, trời tối thui à, ngắm gì trong đó?
- Không biết. Bỗng thích ngắm thôi. – nó trả lời.
- Ờ, vậy cậu ngắm tiếp đi nhé! Tớ muốn nghe giọng cậu nên điện thoại thôi.
- Ừa. Cậu nghỉ ngơi đi nha!
- Ừ.
Nói xong, Sơn tắt máy. Vậy mà chả hiểu sao tay nó cứ cầm mãi cái điện thoai, mặc dù đã nghe tiếng tít tít ở đầu dây bên kia. Hi vọng một điều gì đó chăng? Nó không biết nữa… Chỉ biết là… bây giờ nó mệt mỏi lắm… Muốn tìm một niềm tin ở Sơn, một tình cảm nơi Sơn… và muốn đừng là người thay thế nữa.
Dạo này, nó ngủ nhiều, cứ đặt người xuống giường là nhắm mắt ngay. Bố mẹ thì nghĩ là nó học nhiều nên cần ngủ để lấy lại sức khoẻ nên không thắc mắc. Nhưng nó biết, hai chữ học hành kia chả liên quan gì, vì đơn giản là chỉ khi ngủ, nó mới thôi suy nghĩ về Sơn, về chuyện của cậu ấy thôi…
- Ê. Đi ăn hủ tiếu không? – tin nhắn của Khanh đến làm chuông đổ bên tai, khiến nó tỉnh giấc.
- Hớ? – nó dụi mắt 3 lần liên tiếp, biết mình không mớ, nó rep lại, chua ngoa: “Cám ơn. Không đói.".
- Xời! Vậy thôi. Đang định làm người tốt mà không được.
- Người tốt gì? – nó nhắn tin hỏi, đầy vẻ thắc mắc.
- Thì chuyện của Sơn ý, muốn bà hiểu thêm về Sơn thôi.
- Tui hiểu Sơn. Không cần ông quan tâm! – nó đáp thẳng thừng.
- Nửa năm mà đòi hơn 16 năm à? Thôi tuỳ, bà không muốn biết tại sao Sơn lại day dứt chuyện Phương gặp tai nạn, tại sao Sơn không quên được cô ấy, tại sao Sơn yêu cô ấy như thế thì thôi. Tui cũng không nhiều chuyện, chỉ muốn đưa đồ ăn ra làm vật xúc tác cho câu chuyện này. Nếu pà không thích thì miễn, đỡ tốn tiền – bên kia nhắn một tin thật dài.
Lòng nó phân vân. Những câu nói của Khanh như đánh trúng vào trái tim nó. Nó muốn biết tất cả những điều Khanh nói. Nhưng chỉ tại… nó nhát gan… nó sợ khi nó biết những vấn đề đó xong, thì người chịu tổn thương vẫn là nó mà thôi. Chắc đến lúc… nó mở lòng rồi nhỉ... Biết đâu khi biết rõ những điều này, nó sẽ đưa ra quyết định đúng đắn hơn thì sao?!
- Ừ, đi. Nhưng biết đợi ở đâu? – nó bấm phím gửi, lòng xấu hổ không sao kể xiết, mới vừa từ chối chua ngoa xong lại đồng í, công nhận mặt nó dày thật!
- =]], ở nhà thay đồ đi. Tí tài xế của tui tới.
- Hả? Bị gì không? Đi ăn hủ tiếu mà tài xế tới à? Có phô trương quá không thế? – nó chế giễu.
- Làm vậy cho mát mặt bà chứ ai! Không thích thì thôi. Tui tới chở nhé! Ok?
- Tới nhà tui thôi. Tui lấy xe đi được rồi.
- Ờ. Thích sao thì chiều vậy. 20 phút nữa tui đến.
- Ừ.
Nhắn xong, nó ngồi dậy. Nhanh chóng rửa mặt, nó chọn bộ đồ trông "xoàng" nhất: áo dáng dài và quần lửng. Thật khác với những chiếc váy thướt tha mà nó hay mang khi đi chơi với Sơn. Trông nó bây giờ đơn giản, với mái tóc được cột gọn gàng. Hoàn thành xong mấy "thủ tục" cần thiết, nó xuống dưới nhà, ngồi ghế salon và đợi Khanh đến.
- Hơ – nó nhăn mặt – có cần tui nhấn mạnh là đi ăn hủ tiếu không thế? Chứ không phải đi chơi đâu à nha!
- ( á khẩu )… Chà. Sốc nhỉ!
- Sốc gì? – nó đốp chát.
- Lần đầu tiên có nhỏ đi cùng tui mà mang đồ… lúa quá!
- Hả? – nó tròn mắt, không ngăn được cái chân mình đá xe Khanh một cái – Nè! Tui đi ăn với ông là quý quá rồi nha!
- Ờ quý lắm! – Khanh cuời đểu – Thôi dắt xe ra đi. Nói nhiều quá!
Bực bội, nó lấy xe Click (của bà chị) ra và liếc qua Khanh. Nếu công minh mà nói thì Khanh trông "so kool" với phong cách này: áo sơ mi thụng, quần jeans rách, giày sneakers, đầu tóc vuốt keo qua một bên, sợi dây chuyền bạc hình chữ thập. Bên cạnh là chiếc xe "Ếch-chiên-bơ" trông thật oách. "Haiz... Đúng là con nhà giàu! Đi ăn cũng diện!" - nó nhủ thầm và tự nhiên thấy tủi thân khi đi bên cạnh Khanh làm sao ý.
***
Trước mặt nó là một nhà hàng sang trọng, với ánh đèn chói loá, tiếng nhạc du dương. Bên trong là bao nhiêu người (có vẻ) giàu sang với cách ăn mặc quyến rũ lẫn tinh tế. Nó chớp chớp mắt mấy lượt để tỉnh táo và hét toáng với Khanh:
- Hả? Hũ tiếu mà! Đi đâu đây ông?
- Ặc. – Khanh né ra xa vì giọng nói quá thanh của nó – Có cần phản ứng thái quá thế không? Thì đi ăn chứ làm gì ghê thế?
- Ông bảo… đi ăn hủ tiếu mà? – nó cà lăm vì sự ngạc nhiên tột độ.
- Ờ ờ thì vô trong hỏi... hủ tiếu là được chứ gì! – Khanh nói, mặt quay sang một bên.
1 giây, 2 giây, 3 giây... "Hahaahahaha..." – nó ôm bụng cười sặc sụa, đến nỗi rơi cả nước mắt, chuyện gì thế này? Khanh đang diễn hài sao?
- Ông giỡn đó à? – ngăn không cho mình cười một cách quá lố, nó lấy giọng hỏi Khanh, xen một chút giễu cợt.
- Cười sướng quá nhỉ? – Khanh hầm hầm, khuôn mặt đỏ như cà chua – Có gì đáng cười đâu?
- Trong này ông kiếm đâu ra hủ tiếu? - nó đáp, cười khúc khích.
- Nhà hàng 5 sao đấy! Cái gì không có! – Khanh gân cổ cãi.
- Hở - nó tròn xoe mắt – Này này… Đừng nói là... chưa ăn hủ tiếu lần nào nhé?
- Ờ… Chưa ăn. – Khanh khó khăn thốt ra câu đó.
Sốc! Tâm trạng của nó chỉ diễn tả bằng chữ này. Ở Sài Gòn mà chưa ăn hủ tiếu lần nào, tin được không cơ chứ?!
- Đùa à? Trời đất... – tâm trạng của nó bẩt ngờ hơn là buồn cười – mấy cái món đó sao chưa ăn? Ui trời! – nó nhăn mặt.
- Kệ tui! Chưa ăn đấy. Lạ lắm à?
- Ừ – nó trả lời không cần suy nghĩ – Thôi, tui dẫn đi ăn. Gà mà cứ tỏ ra nguy hiểm là thế nào nhở? – nó lắc đầu.
- … (tím mặt)
Nhìn vẻ mặt của Khanh, nó mắc cười quá, nhưng ngăn lại được bằng động tác mím môi. Và rồi, nó dắt xe di chuyển Khanh từ nhà hàng đến quán… hủ tiếu như lời nói.
***
-Nè... Vô vấn đề đi chứ! – nó bỏ một miếng hủ tiếu vô miệng, hỏi.
-Vấn đề gì? – Khanh tròn mắt.
-Ê ê. Tui không có giỡn à nha! Ông bảo rủ tui đi ăn hủ tiếu, rồi nói gì á kìa!
-À à – Khanh gật gật cái đầu – Để từ từ chứ. Ông bà ta có câu: "Có thực mới vực được đạo." cơ mà !
-Bày đặt xài văn chương – nó bĩu môi - ừ thế thì ăn đi. Haha. Gà mà cứ tỏ ra nguy hiểm!
-Kệ tui. – Khanh lườm nó.
Không để ý tới vẻ mặt của Khanh, nó ngon lành ăn tiếp. Miệng thầm cười vì thái độ trẻ con của cậu chàng này.
-Bà muốn biết về điều gì? – Khanh lên tiếng, sau khi đã tính tiền 4 tô hủ tiếu và dẫn nó đi lòng vòng quanh công viên.
-Thế ông đã biết được điều gì? – nó vặn hỏi.
-Tui biết nhiều lắm. Sao kể hết được?
-Tui cũng muốn biết. Mà chuyện liên quan đến Sơn thôi nhé! Đừng có mà mang tùm lum chuyện vô đây.
-Ờ. – Khanh đáp vẻ hụt hẫng – Hm… Bà muốn biết tại sao Phương bị tai nạn không?
-Không. – nó khẽ nói.
-Hả? Sao lại không muốn biết?
Nhún vai, nó đáp:
-Tui chỉ muốn biết về Sơn thôi.
-Thì Phương cũng liên quan đến Sơn mà. – Khanh trêu ngươi.
Liếc Khanh một cái, nó hắng giọng:
-Thế ông nói đi.
-Ờ… Thật ra, chuyện này bắt nguồn từ sự việc hiểu lầm. – Khanh mở đầu câu chuyện bằng đôi mắt xa xăm.
-Hiểu nhầm gì cơ? – nó vội hỏi.
-Từ từ - Khanh nhăn mặt – Để tui kể chứ... Hm… Phương với Sơn quen nhau lâu lắm đấy. Chắc bà biết ha!
Nó im lặng. Ừ. Thật ra chuyện đó nó đã biết rồi.
-Tụi nó hạnh phúc lắm. Tui nhìn mà còn thấy ghen. Tính Phương hiền, dịu dàng, ít nói, chỉ cười thôi… – nói tới đây, Khanh nhìn nó vẻ chế giễu, điều này làm tai nó đỏ bừng, sao Phương… khác nó thế! – Sơn yêu mọi tính cách của cô bạn ấy. Cậu ấy nâng niu, quý trọng Phương lắm. Hai đứa thân từ hồi nhỏ cơ mà…
-Ừ. Thì sao? – nó hỏi, trong lòng không giấu vẻ bực bội.
-Thì thế chứ sao. Tui cũng đã từng gặp Phương, cô ấy đáng yêu lắm. Hai tụi nó còn hẹn thề sẽ cưới nhau nữa kia. Nhưng... – Khanh nhìn nó, tia nhìn lộ sắc thái khó hiểu – Đã xảy ra một chuyện… Hôm ấy vào đúng sinh nhật Phương, 13-11.
-Ơ... – nó giật mình – thế là gần tới rồi à? Hôm nay cuối tháng 10 rồi. Hơ... Sinh nhật Phương gần sinh nhật tui. Tui trước cô ấy 3 ngày.
-Ừm… Minh này. Nếu… - Khanh ấp úng, hành động cậu ấy như vừa muốn nói vừa không muốn.
-Sao cơ? – nó tròn mắt – Gì thế? Nói đi.
- Không có gì – Khanh khoát tay – Thôi, kể tiếp. Vào đúng ngày sinh nhật của Phương, lúc hai đứa đi công viên dạo chơi á, Phương qua đường mua đồ ăn lặt vặt. Sơn chủ quan nghĩ là gần nên không đi theo. Không ngờ... - giọng Khanh trầm xuống – chỉ còn tí nữa là Phương tới chỗ Sơn, lúc cậu ấy ngẩng mặt lên, mỉm cười với Phương thì một chiếc xe đi quá tốc độ đã cướp mất Phương ngay trước mặt cậu ấy.
Nghe tới đó nó thẫn thờ. Có cảm giác như mọi sinh lực bị cuốn mất. Hơ... Hoá ra là thế. Nó khẽ cắn môi một cái. Đau. Cứ mong đây là một chuyện mà nó mơ thôi. Bỗng thấy lòng đau quá... Không ngờ Sơn lại chịu cú sốc như vậy. Nhưng... nếu cậu ấy nghĩ tội lỗi là do bản thân cậu ấy gây ra thì hình như Sơn ôm đồm nhiều quá. Sự việc xảy ra, đâu ai biết trước được. Sơn cứ mãi chìm trong hình bóng của Phương thì đến lúc nào cậu ấy mới thấy thanh thản, và… mới chấp nhận yêu nó?
-Thế đấy. Thằng đó nó suy sụp hoàn toàn – giọng Khanh điềm đạm – như người mất hồn vậy. Khổ nỗi, hắn vẫn yêu Phương tha thiết lắm. Tui thấy… tội cho bà và Sơn.
-Ừ - nó cười buồn, rồi im bặt. Cái gì biết thì cũng đã biết rồi. Nhưng sao lòng nó trống vắng quá. Liệu có bao giờ, Sơn cất giấu hình bóng Phương ở sâu trong tim, và dành cho nó một chút tình cảm không?! Hay nó cứ mãi chờ đợi trong vô vọng như một con ngốc?!
Gió se lạnh. Nó khẽ khàng run lên và siết chặt hai tay vào lòng. Cứ tưởng biết chuyện rồi, nó sẽ thấy đơn giản hơn, nhưng mọi chuyện lại phức tạp hoá hẳn. Càng nghĩ nó càng thấy mình ngốc, mũi nó ươn ướt, vì lạnh và hình như… nó sắp khóc. Cúi mặt xuống, nó đưa tay lên xoa xoa, làm ra vẻ mình bận rộn. Chỉ mong Khanh đừng nhìn nó lúc này, vì nó đang rưng rưng nước mắt.
-Minh. Nhìn lên trời ý. Nhìn xuống đất nước mắt rơi ra bây giờ - giọng Khanh vang lên bên cạnh, nhẹ nhàng và ấm áp.
Nó quay mặt sang hướng khác và rồi bặm chặt môi. Tại sao lúc nào nó cũng khóc trước mặt Khanh, cũng lộ vẻ yếu đuối và cần chở che như bao người con gái khác?! Sao Sơn không phải là người an ủi nó, là người cho nó bờ vai và những câu nói âu yếm. Nghĩ đi nghĩ lại, thì nó chưa bao giờ khóc nhiều như thế này, suy nghĩ nhiều như thế này. Và yếu đuối như lúc này...
-Hơ... thôi. Về. Tối rồi. – nó đứng vội dậy.
-Ừ... À! Nhìn lên trời kìa bà! Đẹp lắm! Như dải thiên hà ấy! Quá chừng là sao luôn – Khanh reo lên như đứa trẻ.
Nó ngẩng mặt lên, không ngăn được tiếng "wow". Bầu trời đầy sao, trải dài thành một đường thẳng. “Vậy là tối nay trời không mưa" - nó nhủ thầm.
-Đó là sao Sư Tử, sao Đại Hùng. Thấy không? – Khanh chỉ tay, nói.
-Sao ông biết? Hơ… chỗ nào? - nó nhìn theo hướng tay Khanh.
-Đó kìa! Đó! Ở đó ý!
-Ông chỉ lung tung quá – nó nhăn mặt – Đâu?
Bỗng, rất nhanh. Khanh hôn vào má nó, làm nó giật bắn người. Tròn mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang đứng trướcmặt, nó bối rối và giận run. Bối rối là tại sao người đỏ mặt lại là Khanh (phải là nó chứ), còn giận, là vì... Khanh dám làm như vậy. Nó là bạn gái của Sơn – bạn thân Khanh cơ mà!
-Ông… - nó nắm chặt tay – ông… ông làm gì thế hả?
-… (đỏ bừng mặt) Không có gì. Chắc hôm nay tui bị ma nhập.
-Hả? – nó hét lên – Ông đùa đó à? Ơ…. Ông dám… - nó lắp bắp.
-Tui cũng không biết tại sao, bỗng muốn hôn bà thôi. Hơ… Tui cũng ngượng lắm đấy… Hơ... Về! Về gấp. Về tui đi khám bệnh đây. Chắc chắn bị gì rồi...
-Gì cơ? – nó sững sốt – Ơ... (nuốt giận)… - xong nó đi thẳng một mạch, không thèm quay lại nhìn Khanh. Giống như bị xúc phạm hay gì đó tương tự, lòng nó rối bời, với bao suy nghĩ xen lẫn. Sao Khanh lại làm như thế chứ?
-Nè nhỏ! - Khanh nắm tay nó lại, trước đôi mắt hình chữ "O" của nó - … Nếu… ở bên Sơn thấy mệt mỏi quá thì… đến với tui đi. Tui sẽ không làm bà buồn đâu.
Gạt phắt tay Khanh ra, nó nói:
-Này! Tui thích Sơn. Ông nhớ giùm câu đó nhé! Đừng có làm những hành động như thế. Tui không thích đâu.
-Thế nếu tui nói thẳng với Sơn thì sao?
-Hả? Ông là bạn thân Sơn mà?
-Ừ đúng thế. Nhưng... bà là người con gái đầu tiên tui có cảm xúc này đấy.
Đỏ mặt, nó bỏ chạy. Cố gắng cho gió cuốn đi những câu nói lúc nãy của Khanh. Nó biết, trong phút chốc, nó đã xém nhận lời, nhưng chỉ vì nó cần chỗ dựa lúc này, chứ thật ra, nó còn yêu Sơn, nhiều lắm.
Cả tuần nay, không thấy mặt Khanh. Điều này làm cho nó nhẹ nhõm hơn, nhưng xen vào đó là chút hụt hẫng. Sơn vẫn đối xử với nó dịu dàng như thuở nào. Nó cũng không dám đánh tiếng hỏi: “Khanh đâu?", chỉ sợ Sơn nghĩ lung tung. Trời bữa nay mưa phùn, cứ sớm đến rồi sớm tạnh. Kì thi học kì sắp đến, nó dành kha khá thời gian cho việc học, nên chuyện của Sơn nó cũng không nghĩ nhiều như lúc trước.
-A ! Gần tới sinh nhật của cậu rồi. – Sơn ngồi đối diện nó, nhẹ nhàng.
-Ừ. Hihi.
-Cậu muốn quà gì? – Sơn chạm nhẹ tóc nó.
-Ưm… Một con gấu bông nhé!
-Ừ. Ok. Gấu bông thật to nhá!
-Ừa. Thôi học đi kìa. Hihi. Sắp kiểm tra đến nơi rồi đấy.
-Biết rồi. Vợ ngốc ạ!
Nó mỉm cười vì hạnh phúc. Bên Sơn trong một ngày giá lạnh như thế này là điều gì đó thật ấm áp đối với nó. Giả vờ như đang chăm chú học bài, vài lúc, nó lén nhìn Sơn, để rồi tự cười mình. Sơn bên cạnh sao nó thấy thật xa, cảm tưởng như chỉ cách có chút là chạm đến, vậy mà lại thật mênh mông. Đưa tay vê tóc Sơn, nó phì cười. Chả hiểu tại sao nó yêu con người này quá đỗi! Thì thầm nói vào tai Sơn câu: "Je t’ aime.", nó thẹn thùng đỏ mặt. Để rồi Sơn nhéo mũi nó và nói: "Me too!".
***
Hôm nay - sinh nhật nó. Từng đợt gió lạnh thổi qua, nhưng không mưa như những ngày trước. Thời tiết ẩm ương làm người ta phải khó chịu. Tối qua, nó mong cho thời gian trôi thật mau, để tới ngày nó tròn 16 tuổi – cái tuổi thật đẹp. Vừa may lại trúng chủ nhật. Sáng, nó dậy thật sớm, ra trước ban công để nhìn những chậu hoa còn vương sương sớm mai. Cảm thấy tâm trạng phấn chấn hẳn. Những tin nhắn chúc mừng sinh nhật của tụi bạn vào đúng 12h làm nó thấy hạnh phúc, tuy hụt hẫng vì trong đó không có Sơn. Nhưng nó nghĩ, chắc cậu ấy để dành sự bất ngờ vào ngày hôm nay nên tâm trạng đó cũng không theo nó lâu cho lắm, và thay vào đó là tâm trạng hồi hộp chờ đợi.
Chuông điện thoại vang lên. Nó ngẩn người khi thấy đó là tin nhắn của Khanh: “Nè. Xuống dưới nhà nhận quà đi. Tui nhờ người gửi rồi đấy." Vừa đọc tin nhắn xong, dưới nhà đã vang lên tiếng chuông cửa. Chạy vội xuống, nó tần ngần mở cửa ra, bất ngờ khi một bó hoa hồng lộng lẫy và rực rỡ hiện ra trước mặt. Ở đối diện, Khanh mỉm cười và lấy tay làm hình trái tim về phía nó. Đỏ mặt, nó cười ngượng và đóng cửa lại. Tự nhủ lòng rằng nhận món quà này với tư cách là bạn bè, nhưng trong lòng nó không khỏi xốn xang một cảm giác khó tả.
Đem bó hoa chạy trên lầu, nó cắm vào bình hoa bằng sứ gần bàn học. Những cánh hoa tươi thắm khẽ rung rinh, bất giác nó nghĩ thầm, rằng đây là món quà dễ làm bất cứ đứa con gái nhẹ dạ cả tin rung động. Nhưng cho phép nó đứng ngoài những đứa con gái đó nhé. Đưa mắt nhìn đồng hồ, đúng 7h. Nằm lại xuống giường, nó nghĩ về buổi sinh nhật hôm nay. Rằng nó sẽ đi chơi cùng Sơn, sẽ cùng cậu ấy tạo lại một kỉ niệm đẹp và đáng nhớ. Nghĩ tới đó, nó cười mơ mộng. Nhưng… sao giờ này Sơn chưa điện thoại nhỉ?!
Nhìn cây kim đồng hồ chậm chạp nhích qua từng giây một, nó không tránh khỏi cảm xúc như bước hụt vào không khí. Sơn vẫn không nhắn tin hay điện thoại. Có khi nào… cậu ấy quên không? Vừa suy nghĩ tới đó, nó lắc đầu thật mạnh. Chắc không có đâu! Làm gì có chuyện đó!
“Đi ăn sáng không cô nương? Ngủ dậy chưa nè?" – đang nằm nghĩ vẩn vơ, bỗng chuông rung của tin nhắn làm nó giật mình. Là Sơn. Suy nghĩ xem có nên vờ giận dỗi Sơn không, nhưng nghĩ lại thôi. Ngày sinh nhật của nó nên nó độ lượng tha cho Sơn cũng được. Tin nhắn rep lại pha chút bướng bỉnh: “Giờ mới nhớ người ta à? Buồn nghen! Ừ đi. Sơn tới nhà Minh nha. 15 phút thôi đó."
-Sáng nay Minh dậy sớm ghê. Lâu lâu heo con siêng nhỉ? – Sơn chở nó trên chiếc xe đạp, quay mặt lại hỏi.
-Chọc đi – nó nhun mũi rồi im lặng, lòng thắc mắc không biết đến khi nào Sơn mới chúc mừng sinh nhật nó nhỉ?!
-Minh ăn gì?
- Xôi gà nhé!
-Ừ. Ok. Lời Minh là lời của trời!
Dù biết Sơn nịnh nhưng nó vẫn cười: “Giỏi nịnh!".
-Về chưa cô nương? Trưa rồi đấy! Về trễ bố mẹ la giờ!
Nó tròn mắt:
-Hả? Bây giờ à?!
-Chứ sao? Hay muốn ở cạnh Sơn thêm tí nữa? – Sơn ranh mãnh.
Cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng nó không khỏi hẫng hụt khi Sơn bảo nó về như thế. Nhưng chả lẽ lại mặt dày đến nỗi nói: “Hôm nay là sinh nhật Minh mà!". Vì vậy nó chỉ biết bặm môi mà gật đầu: “Ừ, về!".
-Sao Minh buồn thế? Đồ ăn không ngon hả? – Sơn thắc mắc, vẻ mặt của Sơn "ngây thơ vô số tội", nhìn như không biết Chủ nhật này là ngày gì vậy.
-Không có gì đâu. – nó đáp uể oải, bỗng thấy tủi thân và buồn quá.
-Ừ. Có gì buồn nói Sơn nghe với nha!
-Ừm. – nó trả lời, thầm trách Sơn ngốc, đâu phải chuyện gì cũng nói được đâu chứ!
Về nhà. Nó nhanh chóng lết tới giường. Nằm phịch xuống. Nếu bảo nó không thất vọng thì là xạo, chắc tại nó trông đợi nhiều quá, nên đáp lại nỗi niềm đó là sự thờ ơ, dửng dưng. Nước mắt nó ứa ra, đôi mắt vô tình nhìn lẳng hoa trên bàn. Khẽ nhắm mắt lại, nó trách bản thân nó, chỉ thích tưởng tượng mơ mộng, chứ đâu biết sự thành thật ở ngay trước mặt.
Ngồi bật dậy, nó nhìn vào trong gương, vỗ vỗ má. Hừm! Chưa hết ngày mà! Lạc quan lên! Nháy mắt với chính bản thân một cái, nó phì cười. Nó còn bạn bè, gia đình bên cạnh. Đâu dễ gục vì chuyện cỏn con như thế này được! Với lại còn đến 12h đồng hồ nữa, sinh nhật của nó mới kết thúc cơ mà.
Chiều. Từng cơn gió thổi mạnh. Chắc trời sắp mưa to đây. Nó thở dài nhìn lên bầu trời đầy mây đen, sinh nhật gì mà buồn thế. Sơn vẫn không nhắc gì tới hôm nay cả, cậu ấy vẫn như mọi hôm, nói chuyện nhẹ nhàng, luôn làm nó vui. Mà vui sao được nhỉ?! Khi nó đang trông chờ một câu nói từ cậu ấy nhưng vẫn chưa thấy đâu…
Đến bàn học mở cuốn sổ nhật kí ra, nó vẽ nghuệch ngoạc mấy nét. Này là hình một nam một nữ đang nắm tay nhau, ở giữa là hình trái tim, bên trong là chữ forever. Lâu lâu tự kỉ thế này làm nó thấy hay hay, mấy cái thú đơn thuần đó dường như nó đã bỏ qua quá lâu rồi thì phải. Mà chính xác là từ lúc nào ấy nhỉ?!
Tối. Sơn điện thoại nói chuyện với nó như mọi ngày. Giọng câu ấy trầm ấm, ngọt ngào, nhưng vẫn không lấp được khoảng trống trong lòng nó. Còn gì buồn hơn là trong ngày sinh nhật của mình, người mình yêu lại không hề chúc?! Nó chỉ muốn khóc cho nhẹ lòng nhưng như vậy thì vô duyên quá. Ngoài kia, mưa đã bắt đầu rơi, đưa mắt nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ, nước mưa tạt vào làm nhoè đi một góc, nó cảm tưởng như kí ức của ngày hôm ấy lại hiện về…
Sáng hôm sau, trời trong xanh, một vệt sáng kéo dài phía Đông báo hiệu sắp có nắng. Bỗng nó thấy thấm tháp câu nói: "Sau cơn mưa trời lại nắng." của một danh nhân nào đó. Vươn vai dậy sau giấc ngủ dài, cứ như người mộng du, nó bần thần nhớ về ngày sinh nhật hôm qua… Một buổi sinh nhật thiếu vắng.
Nó mở cửa. Quyết định tự đi bộ đến trường. Chắc Sơn sẽ giận nó lắm về chuyện này đây. Nhưng chả hiểu sao, nó lại muốn đơn phương trên con đường dài dẫn đến lớp học, cứ như muốn thử thách bản thân vậy.
Sau trận mưa đêm qua, trên cành lá đọng lại vài vũng nước tạo thành hình tròn căng mọng. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm đồng loạt nước mưa rơi xuống như vòi hoa sen nhỏ. Nó tinh nghịch kéo tà áo dài lên, nhảy phốc qua các vũng nước to, rồi khi có vài giọt nước ương bướng bắn lên người, nó nhăn mặt rồi sau đó lại phì cười như một đứa con nít. Thật đấy! Mọi người cứ thử làm như nó xem, nghe có vẻ hơi khìn khìn nhưng thú vị phết!
Ngắm nhìn bầu trời đang ửng sáng dần, nó nhíu mắt vì một tia nắng mặt trời chiếu vào mặt. Rồi lặng nghe tiếng chim hót líu lo hay những âm thanh xào xạc của thiên nhiên hoà quyện lại, nó bỗng cảm thấy yên bình lạ… Cái cảm giác này lâu rồi nó chưa được tận hưởng…
-Này! – Sơn đến lớp, khuôn mặt Sơn đỏ bừng, nó biết lý do tại sao cậu ấy như vậy – Sao sáng nay cậu đi học trước thế? Cậu có biết tớ lo lắm không?
-Xin lỗi… - nó ấp úng – Không hiểu sao tớ muốn đi một mình nữa. Xin lỗi mà.
Nó chắp 2 tay và làm bộ mặt không-thể-khiến-cho-người-ta-giận-lâu-hơn, bởi nó biết trước sau gì Sơn cũng giả vờ nhăn mặt, rồi cốc đầu nó cái, và nói: "Tha cho cậu đấy!". Nó quá quen với chuyện đó rồi mà.
-Minh có chuyện gì buồn phải không? – Sơn nắm tay nó, hỏi khẽ.
-Hả? Chuyện gì là chuyện gì?! – nó lè lưỡi – Toàn nghĩ đâu đâu, làm gì có!
-Thật không? – khuôn mặt Sơn như không tin lắm – Sao tớ thấy cậu có vẻ… mất hồn sao ý!
Nó bật cười vì câu nói ngố của Sơn và trả lời, to rõ từng chữ:
-Tớ không sao! Được chưa? Ông cụ non?!
Sơn nhoẻn miệng cười và siết chặt tay nó hơn, giống như cậu ấy sợ nó biến mất vậy…
Thấm thoắt mà đã trôi qua 2 ngày, mai là sinh nhật Phương và cũng là ngày mà cô ấy rời khỏi Sơn. Tối thứ 4, Sơn chở nó về nhà sau lịch học kín mít, nó thấy Sơn có vẻ buồn, nhưng khi nó gặng hỏi, thì cậu ấy lại mỉm cười trả lời:"Không sao!". Ừ. Chắc Sơn không biết rằng nó đã hiểu tại sao cậu ấy lại mang vẻ mặt như vậy trong buổi tối hôm đó. Nhưng nó vẫn im lặng giả vờ như không biết. Nói với Sơn thì có ích gì chứ, chỉ làm cậu ấy buồn hơn thôi.
Đêm. 11h khuya. Nó không ngủ được. Mắt cứ mở thao láo nhìn lên trần nhà. Ngày mai sẽ là ngày buồn nhất của Sơn. Nó có thể làm gì được cho Sơn bây giờ? Ở bên cạnh cậu ấy liệu đủ rồi chứ?!
Tin nhắn điện thoại rung lên và làm sáng màn hình. Nó cố gắng mở mắt ra, nhìn lên bầu trời. 4h sáng nên vẫn còn tối. Hừm… Gà còn chưa gáy mà ai đã nhắn tin làm phiền thế này nhỉ... Nó bực bội xem tin nhắn và bỗng có cái gì như bóp chặt tim nó khi thấy dòng chữ hiện lên trên màn hình: “Happy birthday nhé vk yêu .Ck đặt đồng hồ 12h mà cuối cùng nó không kêu nên chúc vk hơi trễ nhé! Moahzzzzz . Sinh nhật vk ck chúc vk luôn gặp nhiều may mắn, càng xinh gái hơn, bớt trẻ con hơn nhe! Ck yêu vk nhiều lắm . Tý ck gửi quà sau nha!"
Nó cười nhạt và nước mắt rơi lã chã. Mọi cảm xúc như vỡ tung ra vào tờ mờ sáng. Sinh nhật nó à?! Đâu phải đâu! Sơn nhầm rồi... Nó đã chấp nhận cho Sơn quên sinh nhật nó, không nghĩ ngợi gì nữa rồi mà! Sao cậu ấy cứ làm nó mệt mỏi thế?! Lời yêu này… có phải dành cho nó không?! Cậu ấy thật lòng sao? Nó trông chờ những câu nói này lắm chứ... Nhưng đâu phải hôm nay... Qua 2 ngày rồi mà... Tắt nguồn điện thoại, nó nằm xuống giường, khóc nức nở. Bỗng ước gì trời đừng sáng, để nó khỏi đi học, khỏi đối diện với Sơn. Rồi Sơn sẽ tặng quà cho nó à? Món quà đó dành cho nó thật sao? Nực cười thế! Nó sợ mình sẽ không kìm lòng được mà khóc tức tưởi và vứt quà vào người Sơn mất!
-Hi! – vừa mở cửa ra, nó đã thấy Sơn đứng trước nhà, tay cầm một con gấu Teddy to và tặng cho nó. – Sinh nhật vui vẻ nhe!
Nó cắn môi và mỉm cười:
- Ừ. Cảm ơn... – rồi quay mặt đi, ngăn không cho cơn mít ướt dậy lên bất chợt.
-Hihi. Quà theo yêu cầu của Minh đấy! Đẹp không?
-Đẹp – nó trả lời cụt ngủn. Bây giờ nó đâu cần món quà này nữa.
-Ừ - Sơn cười mãn nguyện. – Minh thích là được rồi. Ưm.. Minh à! Ai lớp yu! Very much!
Không hiểu sao, nó lại cảm thấy mệt mỏi quá mức khi nghe Sơn nói câu đó và hít một hơi thật dài, nó trả lại món quà cho Sơn:
-Xin lỗi. Nhưng… hôm nay không phải sinh nhật Minh – cố gắng nói nhanh và mỉm cười, nó như không thể chịu đựng nổi nữa.
Sơn ngạc nhiên và tròn mắt hỏi:
-Là sao?
-Nghĩa là hôm nay không phải sinh nhật Minh – nó cắn môi và trả lời lại lần nữa.
-… Hôm nay cơ mà?!
Khẽ khàng, nó lắc đầu, bỗng một giọt nước mắt bướng bỉnh rơi ra, khởi đầu cho những giọt nước mắt sau nữa. Nó thấy xấu hổ khi khóc một cách ngu ngốc như vậy, Sơn nhìn nó, chăm chăm, khuôn mặt cậu ấy bối rối cực độ.
-Ơ… Sao thế Minh? Hơ...
-Không, không sao – nó lấy tay che mặt lại, vì bây giờ, trông nó hẳn ngu ngốc lắm, nó không muốn Sơn nhìn thấy nó như thế này đâu! – Tớ…
Rồi bỗng, một bàn tay nắm chặt nó, lôi đi. Nó chưa hết bất ngờ thì chủ nhân của bàn tay ấy - là Khanh, đã lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu nó, kéo nó lên xe, phóng đi nhanh. Quay mặt lại, nó nhìn thấy khuôn mặt Sơn vẫn chưa hết sững sờ…
***
-Hơ… Bỏ tay ra! Đau – nó nhăn mặt, cố rút tay nó ra khỏi bàn tay Khanh.
-Sao mà khờ thế hả? – Khanh nói, giọng to đến mức làm nó phát hoảng, tay nắm chặt hơn.
-Khờ gì? – nó cương lại và trong lòng dâng lên nỗi tức giận khó hiểu. Khanh có là gì với nó đâu mà nói nó như thế cơ chứ!
-… Thằng đó chỉ biết làm bà buồn thôi. Sao cứ mãi thích hắn thế? – giọng Khanh đã trầm xuống, vẻ như đang kiềm chế.
-Mặc tui – nó gạt phắt tay Khanh ra, nước mắt nó rưng rưng. Chả hiểu sao dạo này nó mít ướt vậy không biết - Ông thì hiểu gì chứ?
-Sao không? – Khanh đáp, mặt đỏ bừng – Trước đây thì không nhưng bây giờ thì tui hiểu.
Nó tròn mắt, hỏi ngô nghê:
-Hiểu gì?
-… Hỏi làm gì? Đồ ngốc! – Khanh gãi đầu, lúng túng – Đi đâu chơi không? Tui muốn nói với bà một chuyện.
-Không. Tui muốn về nhà – nó lắc đầu – Chết! Đi học!
Khanh bật cười, cốc đầu nó:
-Giờ mới nhớ ra à? Nhưng trễ học rồi, đi đâu nữa…
-Hơ... – nó thở hắt ra – Ưm… Thôi. Về. Giả vờ là tui bị đau xin phép về nhà cũng được. Không sao đâu – nó mỉm cười trấn an Khanh, dù bây giờ, nó đang mệt lắm. Đêm qua có ngủ đựơc đâu.
-… Minh này – Khanh nhẹ nhàng.
-Hở? Giọng gì mà kinh thế?
-Ack... – Khanh lườm – Bà cứ thích chọc tui bực mình thôi.
-Ừ thế đấy! – nó đáp, lè lưỡi trêu – À! Mấy ngày nay ông đi đâu mà tui không thấy trên trường vậy?
Khanh long lanh mắt, khuôn mặt cậu ấy sáng bừng, mừng rỡ:
-Bà thấy buồn khi không gặp tui à?
-Ọc. Ai nói? Mà đi đâu thế?
-… Tui chuẩn bị hồ sơ đi du học Mỹ. – Khanh trầm ngâm.
Nó bất ngờvà không biết sao lại thấy trống vắng. Ậm ừ vài tiếng, nó im bặt, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì.
-Tui đi bà cảm thấy thế nào? – Khanh lên tiếng, đôi mắt cậu ấy nhìn bâng qươ.
-Thế nào là thế nào? – nó chột dạ.
-Buồn hay vui?
-Ông hỏi hay nhở?! Hỏi câu đó sao tui trả lời?
-Thì bà nghĩ thế nào trả lời vậy thôi.
-Hơi… thiếu thiếu – nó e dè.
Khanh cười nhẹ, trông cậu ấy khá bảnh trong nụ cười đó. Nó bỗng đỏ mặt, lúng túng:
-Khùng quá! Hỏi gì đâu...
-Minh… Haiz… Chắc tui hỏi bà xong câu này bà kêu tui khùng nặng hơn nữa...
-Ông khùng sẵn rồi mà. Hehe – nó trêu.
-Nè – Khanh búng má nó – Đi du học chung với tui nhé?
Câu hỏi nhanh tới mức nó nghe loáng thoáng, nhưng không thể nói dối là nó không nghe được. Hơi choáng, nó mở miệng, định nói gì đó, rồi ngậm miệng lại… Cảm xúc này là sao nhỉ?
Lâu lâu Khanh nhìn nó, vẻ lấm lét như vừa phạm tội. Nó thì cắn nhẹ môi, lòng bộn bề suy nghĩ. Chính nó cũng không biết lý do tại sao nó không từ chối thẳng thừng lời đề nghị này, nó nửa muốn đi, nửa muốn ở lại. Nhưng... sao lại là muốn đi nhỉ? Nó quá mệt mỏi khi ở bên Sơn rồi chăng?
Đi chậm đến lan can gần bờ biển, nó chống cằm, vẻ ưu tư. Mặt trời đang mọc một cách chậm rãi, từ từ. Lấp loáng dưới biển là một vệt sáng, nó nhìn qua Khanh, hỏi khẽ:
-Khi nào… đi?
-Bà đồng ý thật à? – Khanh reo lên, hớn hở - Ngày mốt… Hơi gấp nhỉ?
Nó gật đầu, đúng là gấp thật. Còn 2 ngày nữa, nhanh quá. Nó nghĩ bố mẹ sẽ đồng ý cho nó đi, vì mọi người cũng đã đề cập đến vấn đề đó rồi. Bên Mỹ có dì nó, bác nó, cuộc sống bên ấy cũng khá tốt, nhưng chỉ tại nó bướng bỉnh, cứ từ chối, rồi nằng nặc đòi ở đây nên chuyện ấy cũng im hẳn đi. Nhưng nó biết nhà nó vẫn ấp ủ cái ý định cho nó đi du học, vì nhiều lúc mẹ nó nói bâng qươ mấy câu có ý như thế mà.
-… Cũng không hẳn là tui đồng ý đâu. Tui sẽ suy nghĩ. – nó nói.
-Ừ. - Khanh nhoẻn miệng cười, niềm hi vọng hiện rõ trên khuôn mặt – Suy nghĩ rồi đưa ra quyết định sớm nha bà! Tui đợi đấy! – rồi không để nó trả lời, Khanh nắm tay nó, hắng giọng – Tui hứa sẽ yêu thương bà, luôn quan tâm chăm sóc bà, thật đấy! Tui không để bà buồn đâu… Còn thằng Sơn, tui sẽ nói thẳng với nó. Bà yên tâm đi!
Giọng Khanh rõ ràng, mạch lạc từng chữ, làm cho người ta tin tưởng vô điều kiện.
-Bà biết sao tui thích bà không? – Khanh lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
-Không – nó nhe răng cười – Do tui xinh à?
-Ai nói bà xinh? Cũng đủ xài thôi. Tui chả biết tại sao nữa, nhưng bà là người con gái đầu tiên khiến tui suy nghĩ nhiều thế.
-Suy nghĩ gì? – nó hỏi, lòng hơi vui vui.
-Nhiều. Về mọi thứ. Sáng nay, tui định nói với Sơn rằng tui thích bà, mong thằng đó đối xử tốt với bà hơn, nhưng khi tới nhà bà gặp bà lần cuối thì chứng kiến cảnh đó, tui lại thấy tức và muốn đánh nó. Nó không xứng để bà yêu nhiều như vậy! – Khanh tức giận.
-…
-Cho tui cơ hội đựơc không? – giọng Khanh thiết tha, khuôn mặt nhìn nó mong đợi.
-… Tui không biết – nó hạ giọng - …
-Ừ - Khanh đáp, mặt hơi hụt hẫng – Không sao. Cười cái đi. Bà bí xị nhìn ghê lắm! – nói rồi Khanh nhéo má nó, kéo ra, tạo thành nụ cười trông khó coi vô cùng!
Sơn vẫn không liên lạc. Nó nhìn chiếc điện thoại cứ bất động, rồi cười buồn. Quả thật như Khanh nói, Sơn không xứng để nó yêu nhiều như thế. Nhưng chuyện tình cảm đâu nói trước được gì, do trái tim nó ấy chứ…
Nó trao đổi với bố mẹ về vụ đi du học. Lúc đầu, cả hai ngạc nhiên lắm, rồi sau đó là vui mừng, bảo nó giờ đã lớn, suy nghĩ chín chắn hẳn ra. Mẹ thì nước mắt ngắn dài (vì sắp xa nó), rồi còn dặn dò qua Mỹ nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn no vào, blah blah. Nó chỉ im lặng nghe, lâu lâu góp vui vài câu, trong lòng thấy trống rỗng…
Tối, Khanh nhắn tin hỏi thăm, chúc nó ngủ ngon. Nó mỉm cười vì chút gì gọi là ấm áp. Khanh bướng bỉnh, ân cần, chu đáo, con nít nữa, luôn làm nó vui. Một cậu bạn trai như Khanh cũng rất tuyệt. Vậy mà… nó chả rung động như khi ở bên Sơn…
Sáng, gió hiu hắt. Kể cũng lạ, mùa đông năm nay tiết trời thay đổi xoành xoạch, lúc nắng lúc mưa khó hiểu. Với lấy cái khăn quàng cổ trong tủ, nó choàng lên người. Nó hiểu, hôm nay nó sẽ phải đi học một mình, trên con đường mà thường ngày hay có một người con trai nữa kề bên. Nhưng bây giờ, sẽ chỉ mình nó. Ừ. Tốt thôi. Nó sắp rời khỏi đây rồi cơ mà. Lấy lý do bào chữa đó, nó chầm chậm bước ra ngoài. Tí nữa phải nói với tụi bạn thân về chuyện đi du học. Quyết định đột ngột bất ngờ đó hẳn sẽ làm nhiều đứa tra hỏi. Nó sẽ trả lời sao đây nhỉ? Hay im lặng là tốt nhất?
Đến lớp. Không thấy Sơn đâu. Nhiều đứa tạt qua hỏi Sơn nhưng nó chỉ khẽ cười trả lời không biết. Khanh nhắn tin bảo cậu ấy đang dọn quần áo rồi chiều mai 2h đợi nó ở sân bay Hoàng Long. Nó nhận tin nhắn với một tâm trạng khó hiểu, thấy rời rạc và đau đầu nữa. Bỗng nó ứa nước mắt, gục mặt xuống bàn vờ như đang mệt, nó nhắm mắt lại, nghĩ về Sơn. Bao kỉ niệm hiện về, nó muốn trách Sơn, muốn hỏi cậu ấy có yêu nó không, đã bao giờ yêu nó không, nhưng bây giờ hỏi cũng đã muộn rồi…
Tiết học tan. Nó lặng lẽ về nhà, chào bố mẹ rồi chạy lên phòng dọn quần áo vào vali. Bỏ từng bộ đồ, vật kỉ niệm vào túi, nó bần thần dừng lại khi thấy một sợi dây chuyền rơi ra từ hộp lưu niệm. Là quà của Sơn tặng nó ngày hai đứa tròn một tháng quen nhau. Lúc đó Sơn đeo sợi dây ấy cho nó, rồi dặn nó không được làm mất. Khoảng thời gian hai đứa hạnh phúc với những cử chỉ trẻ con, nhưng ấm áp… Vậy mà… bây giờ đã không tồn tại nữa…
… Đêm qua nó trằn trọc với những kỉ niệm hiện về. Mở album trong điện thoại xem hình hai đứa chụp chung, nó cố nhắm mắt nhấn nút “Delete" . Phải xoá hết thôi, vì giờ nó với Sơn đâu là gì nữa… Nhưng sao hôm nay cậu ấy không đi học nhỉ? Nghĩ tới đó, nó lắc đầu, xua đi hình ảnh Sơn. Cố quên cậu ấy đi chứ, nhớ chỉ làm nó đau khổ thêm thôi…
Mẹ đến cạnh nó, ôm nó vào lòng, thủ thỉ: “Đi nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe cô nương. Bên đó không thích nghi được thì về lại đây, biết không?". Mũi nó ươn ướt, sụt sịt. Gia đình thân yêu của nó, bạn bè mến thương của nó, sắp xa tất cả rồi, sao không buồn cho được?!
12h. Nó nhai chậm bữa cơm gia đình mà mẹ chuẩn bị rất công phu. Cả nhà mỗi người dặn nó một câu, nhiều đến nỗi bây giờ nó chả nhớ gì ngoài: "Ăn no, mặc ấm, trời lạnh đắp mền, mang áo khoác nhiều vô...". Bỗng thấy nó giống trẻ con ghê!
Còn 2 tiếng nữa. Không biết nghĩ sao mà nó chạy ra chỗ con đường lần đầu nó tỏ tình với Sơn. Muốn nhớ chút gì chăng? Nó không biết. Bỗng muốn thấy lại con đường đó, nơi ngọt ngào, ấm áp nhất…
Nó ngạc nhiên, xen lẫn là cảm giác gì đó khi thấy Sơn đang chậm rãi bước từng bước trên con đường dài. Một mình cậu ấy. Bóng dáng cậu ấy nhìn cô đơn làm sao. Bất giác nó nắm chặt áo ấm, ngăn không cho người run lên vì cơn gió lạnh thổi qua. Sơn vẫn không biết nó đến, cậu ấy cứ đi, rồi đứng lại, nhìn gì đó… Sơn nhớ lại kỉ niệm ư? Đúng không? Thật chứ?
Nó hít hơi dài rồi chạy về nhà. Cuối cùng cũng thấy Sơn trước khi đi, với nó vậy là đủ. Luyến tiếc không? Ừ. Có chứ! Rất nhiều là đằng khác. Lúc nhìn thấy Sơn, nó muốn chạy lại ôm chầm lấy cậu ấy, nhưng nếu vậy nó lại ngốc thêm lần nữa sao?! Còn Khanh nữa, phụ lòng tin, hi vọng cậu ấy dành cho nó thì ác độc quá chăng?
1h30. Nó nhìn cái đồng hồ đang khẽ nhích. Sao bây giờ nó ước thời gian dừng lại nhỉ? Nhưng đâu có được... Bố mẹ đợi nó dưới nhà, mỗi người ôm chầm lấy nó, mẹ không giấu được dòng lệ chảy dài. Nó cũng thế. Rồi khẽ khàng, nó xách vali lên taxi đến sân bay, 20 phút để đến đó. Ngồi trong xe, nó đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nơi đây - một nơi từng gắn bó thân thuộc với nó biết bao – nó sắp phải rời xa rồi…
-Minh! – Khanh mừng rỡ khi thấy nó, cậu ấy chạy lại, cầm hộ vali cho nó – Khanh tưởng… Minh không tới. – Khanh thay đổi xưng hô một cách ngượng nghịu.
Nó phì cười rồi hóm hỉnh:
-Hâm quá! Sao không tới cho được... – nói xong, nó quay mặt lại chào bố mẹ, nhưng đôi mắt nhìn quanh, đang tìm kiếm một ai đó...
Nhưng ai đó đâu thể đến. Ừ, không thể. Nó giục bố mẹ đón taxi về, cả hai nhìn nó thân thương, bố vuốt tóc nó rồi dìu mẹ về nhà. Nó bịn rịn không nỡ xa, Khanh đặt tay lên vai nó, đầy tin tưởng.
Giật mình, nó khẽ cười. Ý ra dấu với cậu ấy là nó ổn. Nhưng thật ra là không. Nó mong thấy hình bóng Sơn… Nó nhớ cậu ấy lắm... Ước gì... Gặp cậu ấy ở đây!
Còn 5 phút nữa là chuẩn bị lên máy bay. Nó quay mặt hướng về cánh cửa ra vào, lòng thấp thỏm, bỗng nó nhớ Sơn lắm… nhớ vô cùng tận. Đối với nó, trốn tránh là biện pháp tốt nhất, nhưng sao lòng nó vẫn đau, vẫn quặn lên khi thấy Sơn cô đơn một mình. Sâu thẳm trong tim, nó biết, tình cảm nó dành cho Sơn vẫn vẹn nguyên, tràn đầy như lần nào, chỉ tại nó không đối diện với bản thân mà thôi…
-Khanh này… - nó nhìn Khanh, cậu ấy ngạc nhiên nhìn nó, rồi bỗng chốc, cậu ấy nắm tay nó, nói: “Đừng đi…" Khanh hiểu nó muốn nói gì, nó nhắm mắt lại, không ngăn được nước mắt tuôn rơi lã chã:
-Minh xin lỗi. Thật sự xin lỗi… Minh không thể…
-Sao không phải là Khanh? – Khanh nắm chặt tay nó, trông cậu ấy thất vọng.
-Minh không biết. Chính Minh cũng không hiểu nổi... – nó nức nở.
Khanh nhẹ buông tay nó ra, đúng lúc ấy, giọng tiếp viên hàng không vang lên: “Hành khách đến xếp hàng lên máy bay…". Cậu ấy lấy tay lau nước mắt cho nó:
-Đừng khóc… Khanh yêu Minh. Từ lúc thấy Minh khóc đấy. Minh khóc như vậy, Khanh sẽ không nỡ để Minh đi đâu...
-Minh xin lỗi – nó lại khóc, dù dằn lòng là không đựơc – Minh không xứng đâu…
Giọng tiếp viên hàng không lại vang lên. Khanh nhìn nó, khẽ nói: “Cho Khanh ôm Minh một lần, được chứ?". Rồi không đợi nó đồng ý, Khanh nhẹ nhàng ôm nó, cậu ấy hít một hơi dài, và mỉm cười:
-Phải hạnh phúc… Không được hối hận vì đã không chọn người tốt như Khanh nhé... – Khanh pha trò dù giọng cậu ấy trầm buồn.
Nó lau nước mắt và đứng nhìn Khanh quay gót đi… Cám ơn Khanh nhiều lắm… vì mọi chuyện… Khanh đi thật rồi… Máy bay dần bay xa… Nó đứng lặng nhìn theo, chiếc máy bay đó mang theo tình cảm của một người con trai… đã dành tất cả cho nó…
Quay bước chạy về chỗ con đường lúc nãy. Nó thở hồng hộc... Sơn không có ở đó... Ừ. Hơn 1 tiếng rồi còn gì… Nhìn quanh, nó khẽ bước đến cây hoa sữa gần chỗ hai đứa hay hẹn hò, nhìn lại dòng chữ mà nó với Sơn cùng khắc:“I LOVE YOU". Bỗng, người nó sững lại khi thấy dưới đó là dòng chữ, dấu khắc còn mới tinh: “SƠN YÊU MINH, THẬT SỰ YÊU MINH…"
-Sơn yêu Minh, thật đấy. Là Minh đấy!
Nắng bỗng gợn nhẹ. Giọng đứa con trai mà nó yêu mến vô cùng vừa thốt ra câu mà nó mong chờ nhất. Câu nói đó... nó đã chờ đợi từ rất lâu… rất lâu rồi...
Tuyển tập “Thu Tình yêu”
Nguyễn Bảo Nam
baonam8999@gmail.com
0915357827
- Hức… - nó bụm miệng, một tiếng nấc không ngăn được bật lên - … Ừm…
- … im lặng… - Cậu ngắm gì thế?
- Trời – nó cố gắng nói thật mạch lạc.
- Đợi tí, hơ, trời tối thui à, ngắm gì trong đó?
- Không biết. Bỗng thích ngắm thôi. – nó trả lời.
- Ờ, vậy cậu ngắm tiếp đi nhé! Tớ muốn nghe giọng cậu nên điện thoại thôi.
- Ừa. Cậu nghỉ ngơi đi nha!
- Ừ.
Nói xong, Sơn tắt máy. Vậy mà chả hiểu sao tay nó cứ cầm mãi cái điện thoai, mặc dù đã nghe tiếng tít tít ở đầu dây bên kia. Hi vọng một điều gì đó chăng? Nó không biết nữa… Chỉ biết là… bây giờ nó mệt mỏi lắm… Muốn tìm một niềm tin ở Sơn, một tình cảm nơi Sơn… và muốn đừng là người thay thế nữa.
Dạo này, nó ngủ nhiều, cứ đặt người xuống giường là nhắm mắt ngay. Bố mẹ thì nghĩ là nó học nhiều nên cần ngủ để lấy lại sức khoẻ nên không thắc mắc. Nhưng nó biết, hai chữ học hành kia chả liên quan gì, vì đơn giản là chỉ khi ngủ, nó mới thôi suy nghĩ về Sơn, về chuyện của cậu ấy thôi…
- Ê. Đi ăn hủ tiếu không? – tin nhắn của Khanh đến làm chuông đổ bên tai, khiến nó tỉnh giấc.
- Hớ? – nó dụi mắt 3 lần liên tiếp, biết mình không mớ, nó rep lại, chua ngoa: “Cám ơn. Không đói.".
- Xời! Vậy thôi. Đang định làm người tốt mà không được.
- Người tốt gì? – nó nhắn tin hỏi, đầy vẻ thắc mắc.
- Thì chuyện của Sơn ý, muốn bà hiểu thêm về Sơn thôi.
- Tui hiểu Sơn. Không cần ông quan tâm! – nó đáp thẳng thừng.
- Nửa năm mà đòi hơn 16 năm à? Thôi tuỳ, bà không muốn biết tại sao Sơn lại day dứt chuyện Phương gặp tai nạn, tại sao Sơn không quên được cô ấy, tại sao Sơn yêu cô ấy như thế thì thôi. Tui cũng không nhiều chuyện, chỉ muốn đưa đồ ăn ra làm vật xúc tác cho câu chuyện này. Nếu pà không thích thì miễn, đỡ tốn tiền – bên kia nhắn một tin thật dài.
Lòng nó phân vân. Những câu nói của Khanh như đánh trúng vào trái tim nó. Nó muốn biết tất cả những điều Khanh nói. Nhưng chỉ tại… nó nhát gan… nó sợ khi nó biết những vấn đề đó xong, thì người chịu tổn thương vẫn là nó mà thôi. Chắc đến lúc… nó mở lòng rồi nhỉ... Biết đâu khi biết rõ những điều này, nó sẽ đưa ra quyết định đúng đắn hơn thì sao?!
- Ừ, đi. Nhưng biết đợi ở đâu? – nó bấm phím gửi, lòng xấu hổ không sao kể xiết, mới vừa từ chối chua ngoa xong lại đồng í, công nhận mặt nó dày thật!
- =]], ở nhà thay đồ đi. Tí tài xế của tui tới.
- Hả? Bị gì không? Đi ăn hủ tiếu mà tài xế tới à? Có phô trương quá không thế? – nó chế giễu.
- Làm vậy cho mát mặt bà chứ ai! Không thích thì thôi. Tui tới chở nhé! Ok?
- Tới nhà tui thôi. Tui lấy xe đi được rồi.
- Ờ. Thích sao thì chiều vậy. 20 phút nữa tui đến.
- Ừ.
Nhắn xong, nó ngồi dậy. Nhanh chóng rửa mặt, nó chọn bộ đồ trông "xoàng" nhất: áo dáng dài và quần lửng. Thật khác với những chiếc váy thướt tha mà nó hay mang khi đi chơi với Sơn. Trông nó bây giờ đơn giản, với mái tóc được cột gọn gàng. Hoàn thành xong mấy "thủ tục" cần thiết, nó xuống dưới nhà, ngồi ghế salon và đợi Khanh đến.
- Hơ – nó nhăn mặt – có cần tui nhấn mạnh là đi ăn hủ tiếu không thế? Chứ không phải đi chơi đâu à nha!
- ( á khẩu )… Chà. Sốc nhỉ!
- Sốc gì? – nó đốp chát.
- Lần đầu tiên có nhỏ đi cùng tui mà mang đồ… lúa quá!
- Hả? – nó tròn mắt, không ngăn được cái chân mình đá xe Khanh một cái – Nè! Tui đi ăn với ông là quý quá rồi nha!
- Ờ quý lắm! – Khanh cuời đểu – Thôi dắt xe ra đi. Nói nhiều quá!
Bực bội, nó lấy xe Click (của bà chị) ra và liếc qua Khanh. Nếu công minh mà nói thì Khanh trông "so kool" với phong cách này: áo sơ mi thụng, quần jeans rách, giày sneakers, đầu tóc vuốt keo qua một bên, sợi dây chuyền bạc hình chữ thập. Bên cạnh là chiếc xe "Ếch-chiên-bơ" trông thật oách. "Haiz... Đúng là con nhà giàu! Đi ăn cũng diện!" - nó nhủ thầm và tự nhiên thấy tủi thân khi đi bên cạnh Khanh làm sao ý.
***
Trước mặt nó là một nhà hàng sang trọng, với ánh đèn chói loá, tiếng nhạc du dương. Bên trong là bao nhiêu người (có vẻ) giàu sang với cách ăn mặc quyến rũ lẫn tinh tế. Nó chớp chớp mắt mấy lượt để tỉnh táo và hét toáng với Khanh:
- Hả? Hũ tiếu mà! Đi đâu đây ông?
- Ặc. – Khanh né ra xa vì giọng nói quá thanh của nó – Có cần phản ứng thái quá thế không? Thì đi ăn chứ làm gì ghê thế?
- Ông bảo… đi ăn hủ tiếu mà? – nó cà lăm vì sự ngạc nhiên tột độ.
- Ờ ờ thì vô trong hỏi... hủ tiếu là được chứ gì! – Khanh nói, mặt quay sang một bên.
1 giây, 2 giây, 3 giây... "Hahaahahaha..." – nó ôm bụng cười sặc sụa, đến nỗi rơi cả nước mắt, chuyện gì thế này? Khanh đang diễn hài sao?
- Ông giỡn đó à? – ngăn không cho mình cười một cách quá lố, nó lấy giọng hỏi Khanh, xen một chút giễu cợt.
- Cười sướng quá nhỉ? – Khanh hầm hầm, khuôn mặt đỏ như cà chua – Có gì đáng cười đâu?
- Trong này ông kiếm đâu ra hủ tiếu? - nó đáp, cười khúc khích.
- Nhà hàng 5 sao đấy! Cái gì không có! – Khanh gân cổ cãi.
- Hở - nó tròn xoe mắt – Này này… Đừng nói là... chưa ăn hủ tiếu lần nào nhé?
- Ờ… Chưa ăn. – Khanh khó khăn thốt ra câu đó.
Sốc! Tâm trạng của nó chỉ diễn tả bằng chữ này. Ở Sài Gòn mà chưa ăn hủ tiếu lần nào, tin được không cơ chứ?!
- Đùa à? Trời đất... – tâm trạng của nó bẩt ngờ hơn là buồn cười – mấy cái món đó sao chưa ăn? Ui trời! – nó nhăn mặt.
- Kệ tui! Chưa ăn đấy. Lạ lắm à?
- Ừ – nó trả lời không cần suy nghĩ – Thôi, tui dẫn đi ăn. Gà mà cứ tỏ ra nguy hiểm là thế nào nhở? – nó lắc đầu.
- … (tím mặt)
Nhìn vẻ mặt của Khanh, nó mắc cười quá, nhưng ngăn lại được bằng động tác mím môi. Và rồi, nó dắt xe di chuyển Khanh từ nhà hàng đến quán… hủ tiếu như lời nói.
***
-Nè... Vô vấn đề đi chứ! – nó bỏ một miếng hủ tiếu vô miệng, hỏi.
-Vấn đề gì? – Khanh tròn mắt.
-Ê ê. Tui không có giỡn à nha! Ông bảo rủ tui đi ăn hủ tiếu, rồi nói gì á kìa!
-À à – Khanh gật gật cái đầu – Để từ từ chứ. Ông bà ta có câu: "Có thực mới vực được đạo." cơ mà !
-Bày đặt xài văn chương – nó bĩu môi - ừ thế thì ăn đi. Haha. Gà mà cứ tỏ ra nguy hiểm!
-Kệ tui. – Khanh lườm nó.
Không để ý tới vẻ mặt của Khanh, nó ngon lành ăn tiếp. Miệng thầm cười vì thái độ trẻ con của cậu chàng này.
-Bà muốn biết về điều gì? – Khanh lên tiếng, sau khi đã tính tiền 4 tô hủ tiếu và dẫn nó đi lòng vòng quanh công viên.
-Thế ông đã biết được điều gì? – nó vặn hỏi.
-Tui biết nhiều lắm. Sao kể hết được?
-Tui cũng muốn biết. Mà chuyện liên quan đến Sơn thôi nhé! Đừng có mà mang tùm lum chuyện vô đây.
-Ờ. – Khanh đáp vẻ hụt hẫng – Hm… Bà muốn biết tại sao Phương bị tai nạn không?
-Không. – nó khẽ nói.
-Hả? Sao lại không muốn biết?
Nhún vai, nó đáp:
-Tui chỉ muốn biết về Sơn thôi.
-Thì Phương cũng liên quan đến Sơn mà. – Khanh trêu ngươi.
Liếc Khanh một cái, nó hắng giọng:
-Thế ông nói đi.
-Ờ… Thật ra, chuyện này bắt nguồn từ sự việc hiểu lầm. – Khanh mở đầu câu chuyện bằng đôi mắt xa xăm.
-Hiểu nhầm gì cơ? – nó vội hỏi.
-Từ từ - Khanh nhăn mặt – Để tui kể chứ... Hm… Phương với Sơn quen nhau lâu lắm đấy. Chắc bà biết ha!
Nó im lặng. Ừ. Thật ra chuyện đó nó đã biết rồi.
-Tụi nó hạnh phúc lắm. Tui nhìn mà còn thấy ghen. Tính Phương hiền, dịu dàng, ít nói, chỉ cười thôi… – nói tới đây, Khanh nhìn nó vẻ chế giễu, điều này làm tai nó đỏ bừng, sao Phương… khác nó thế! – Sơn yêu mọi tính cách của cô bạn ấy. Cậu ấy nâng niu, quý trọng Phương lắm. Hai đứa thân từ hồi nhỏ cơ mà…
-Ừ. Thì sao? – nó hỏi, trong lòng không giấu vẻ bực bội.
-Thì thế chứ sao. Tui cũng đã từng gặp Phương, cô ấy đáng yêu lắm. Hai tụi nó còn hẹn thề sẽ cưới nhau nữa kia. Nhưng... – Khanh nhìn nó, tia nhìn lộ sắc thái khó hiểu – Đã xảy ra một chuyện… Hôm ấy vào đúng sinh nhật Phương, 13-11.
-Ơ... – nó giật mình – thế là gần tới rồi à? Hôm nay cuối tháng 10 rồi. Hơ... Sinh nhật Phương gần sinh nhật tui. Tui trước cô ấy 3 ngày.
-Ừm… Minh này. Nếu… - Khanh ấp úng, hành động cậu ấy như vừa muốn nói vừa không muốn.
-Sao cơ? – nó tròn mắt – Gì thế? Nói đi.
- Không có gì – Khanh khoát tay – Thôi, kể tiếp. Vào đúng ngày sinh nhật của Phương, lúc hai đứa đi công viên dạo chơi á, Phương qua đường mua đồ ăn lặt vặt. Sơn chủ quan nghĩ là gần nên không đi theo. Không ngờ... - giọng Khanh trầm xuống – chỉ còn tí nữa là Phương tới chỗ Sơn, lúc cậu ấy ngẩng mặt lên, mỉm cười với Phương thì một chiếc xe đi quá tốc độ đã cướp mất Phương ngay trước mặt cậu ấy.
Nghe tới đó nó thẫn thờ. Có cảm giác như mọi sinh lực bị cuốn mất. Hơ... Hoá ra là thế. Nó khẽ cắn môi một cái. Đau. Cứ mong đây là một chuyện mà nó mơ thôi. Bỗng thấy lòng đau quá... Không ngờ Sơn lại chịu cú sốc như vậy. Nhưng... nếu cậu ấy nghĩ tội lỗi là do bản thân cậu ấy gây ra thì hình như Sơn ôm đồm nhiều quá. Sự việc xảy ra, đâu ai biết trước được. Sơn cứ mãi chìm trong hình bóng của Phương thì đến lúc nào cậu ấy mới thấy thanh thản, và… mới chấp nhận yêu nó?
-Thế đấy. Thằng đó nó suy sụp hoàn toàn – giọng Khanh điềm đạm – như người mất hồn vậy. Khổ nỗi, hắn vẫn yêu Phương tha thiết lắm. Tui thấy… tội cho bà và Sơn.
-Ừ - nó cười buồn, rồi im bặt. Cái gì biết thì cũng đã biết rồi. Nhưng sao lòng nó trống vắng quá. Liệu có bao giờ, Sơn cất giấu hình bóng Phương ở sâu trong tim, và dành cho nó một chút tình cảm không?! Hay nó cứ mãi chờ đợi trong vô vọng như một con ngốc?!
Gió se lạnh. Nó khẽ khàng run lên và siết chặt hai tay vào lòng. Cứ tưởng biết chuyện rồi, nó sẽ thấy đơn giản hơn, nhưng mọi chuyện lại phức tạp hoá hẳn. Càng nghĩ nó càng thấy mình ngốc, mũi nó ươn ướt, vì lạnh và hình như… nó sắp khóc. Cúi mặt xuống, nó đưa tay lên xoa xoa, làm ra vẻ mình bận rộn. Chỉ mong Khanh đừng nhìn nó lúc này, vì nó đang rưng rưng nước mắt.
-Minh. Nhìn lên trời ý. Nhìn xuống đất nước mắt rơi ra bây giờ - giọng Khanh vang lên bên cạnh, nhẹ nhàng và ấm áp.
Nó quay mặt sang hướng khác và rồi bặm chặt môi. Tại sao lúc nào nó cũng khóc trước mặt Khanh, cũng lộ vẻ yếu đuối và cần chở che như bao người con gái khác?! Sao Sơn không phải là người an ủi nó, là người cho nó bờ vai và những câu nói âu yếm. Nghĩ đi nghĩ lại, thì nó chưa bao giờ khóc nhiều như thế này, suy nghĩ nhiều như thế này. Và yếu đuối như lúc này...
-Hơ... thôi. Về. Tối rồi. – nó đứng vội dậy.
-Ừ... À! Nhìn lên trời kìa bà! Đẹp lắm! Như dải thiên hà ấy! Quá chừng là sao luôn – Khanh reo lên như đứa trẻ.
Nó ngẩng mặt lên, không ngăn được tiếng "wow". Bầu trời đầy sao, trải dài thành một đường thẳng. “Vậy là tối nay trời không mưa" - nó nhủ thầm.
-Đó là sao Sư Tử, sao Đại Hùng. Thấy không? – Khanh chỉ tay, nói.
-Sao ông biết? Hơ… chỗ nào? - nó nhìn theo hướng tay Khanh.
-Đó kìa! Đó! Ở đó ý!
-Ông chỉ lung tung quá – nó nhăn mặt – Đâu?
Bỗng, rất nhanh. Khanh hôn vào má nó, làm nó giật bắn người. Tròn mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang đứng trướcmặt, nó bối rối và giận run. Bối rối là tại sao người đỏ mặt lại là Khanh (phải là nó chứ), còn giận, là vì... Khanh dám làm như vậy. Nó là bạn gái của Sơn – bạn thân Khanh cơ mà!
-Ông… - nó nắm chặt tay – ông… ông làm gì thế hả?
-… (đỏ bừng mặt) Không có gì. Chắc hôm nay tui bị ma nhập.
-Hả? – nó hét lên – Ông đùa đó à? Ơ…. Ông dám… - nó lắp bắp.
-Tui cũng không biết tại sao, bỗng muốn hôn bà thôi. Hơ… Tui cũng ngượng lắm đấy… Hơ... Về! Về gấp. Về tui đi khám bệnh đây. Chắc chắn bị gì rồi...
-Gì cơ? – nó sững sốt – Ơ... (nuốt giận)… - xong nó đi thẳng một mạch, không thèm quay lại nhìn Khanh. Giống như bị xúc phạm hay gì đó tương tự, lòng nó rối bời, với bao suy nghĩ xen lẫn. Sao Khanh lại làm như thế chứ?
-Nè nhỏ! - Khanh nắm tay nó lại, trước đôi mắt hình chữ "O" của nó - … Nếu… ở bên Sơn thấy mệt mỏi quá thì… đến với tui đi. Tui sẽ không làm bà buồn đâu.
Gạt phắt tay Khanh ra, nó nói:
-Này! Tui thích Sơn. Ông nhớ giùm câu đó nhé! Đừng có làm những hành động như thế. Tui không thích đâu.
-Thế nếu tui nói thẳng với Sơn thì sao?
-Hả? Ông là bạn thân Sơn mà?
-Ừ đúng thế. Nhưng... bà là người con gái đầu tiên tui có cảm xúc này đấy.
Đỏ mặt, nó bỏ chạy. Cố gắng cho gió cuốn đi những câu nói lúc nãy của Khanh. Nó biết, trong phút chốc, nó đã xém nhận lời, nhưng chỉ vì nó cần chỗ dựa lúc này, chứ thật ra, nó còn yêu Sơn, nhiều lắm.
Cả tuần nay, không thấy mặt Khanh. Điều này làm cho nó nhẹ nhõm hơn, nhưng xen vào đó là chút hụt hẫng. Sơn vẫn đối xử với nó dịu dàng như thuở nào. Nó cũng không dám đánh tiếng hỏi: “Khanh đâu?", chỉ sợ Sơn nghĩ lung tung. Trời bữa nay mưa phùn, cứ sớm đến rồi sớm tạnh. Kì thi học kì sắp đến, nó dành kha khá thời gian cho việc học, nên chuyện của Sơn nó cũng không nghĩ nhiều như lúc trước.
-A ! Gần tới sinh nhật của cậu rồi. – Sơn ngồi đối diện nó, nhẹ nhàng.
-Ừ. Hihi.
-Cậu muốn quà gì? – Sơn chạm nhẹ tóc nó.
-Ưm… Một con gấu bông nhé!
-Ừ. Ok. Gấu bông thật to nhá!
-Ừa. Thôi học đi kìa. Hihi. Sắp kiểm tra đến nơi rồi đấy.
-Biết rồi. Vợ ngốc ạ!
Nó mỉm cười vì hạnh phúc. Bên Sơn trong một ngày giá lạnh như thế này là điều gì đó thật ấm áp đối với nó. Giả vờ như đang chăm chú học bài, vài lúc, nó lén nhìn Sơn, để rồi tự cười mình. Sơn bên cạnh sao nó thấy thật xa, cảm tưởng như chỉ cách có chút là chạm đến, vậy mà lại thật mênh mông. Đưa tay vê tóc Sơn, nó phì cười. Chả hiểu tại sao nó yêu con người này quá đỗi! Thì thầm nói vào tai Sơn câu: "Je t’ aime.", nó thẹn thùng đỏ mặt. Để rồi Sơn nhéo mũi nó và nói: "Me too!".
***
Hôm nay - sinh nhật nó. Từng đợt gió lạnh thổi qua, nhưng không mưa như những ngày trước. Thời tiết ẩm ương làm người ta phải khó chịu. Tối qua, nó mong cho thời gian trôi thật mau, để tới ngày nó tròn 16 tuổi – cái tuổi thật đẹp. Vừa may lại trúng chủ nhật. Sáng, nó dậy thật sớm, ra trước ban công để nhìn những chậu hoa còn vương sương sớm mai. Cảm thấy tâm trạng phấn chấn hẳn. Những tin nhắn chúc mừng sinh nhật của tụi bạn vào đúng 12h làm nó thấy hạnh phúc, tuy hụt hẫng vì trong đó không có Sơn. Nhưng nó nghĩ, chắc cậu ấy để dành sự bất ngờ vào ngày hôm nay nên tâm trạng đó cũng không theo nó lâu cho lắm, và thay vào đó là tâm trạng hồi hộp chờ đợi.
Chuông điện thoại vang lên. Nó ngẩn người khi thấy đó là tin nhắn của Khanh: “Nè. Xuống dưới nhà nhận quà đi. Tui nhờ người gửi rồi đấy." Vừa đọc tin nhắn xong, dưới nhà đã vang lên tiếng chuông cửa. Chạy vội xuống, nó tần ngần mở cửa ra, bất ngờ khi một bó hoa hồng lộng lẫy và rực rỡ hiện ra trước mặt. Ở đối diện, Khanh mỉm cười và lấy tay làm hình trái tim về phía nó. Đỏ mặt, nó cười ngượng và đóng cửa lại. Tự nhủ lòng rằng nhận món quà này với tư cách là bạn bè, nhưng trong lòng nó không khỏi xốn xang một cảm giác khó tả.
Đem bó hoa chạy trên lầu, nó cắm vào bình hoa bằng sứ gần bàn học. Những cánh hoa tươi thắm khẽ rung rinh, bất giác nó nghĩ thầm, rằng đây là món quà dễ làm bất cứ đứa con gái nhẹ dạ cả tin rung động. Nhưng cho phép nó đứng ngoài những đứa con gái đó nhé. Đưa mắt nhìn đồng hồ, đúng 7h. Nằm lại xuống giường, nó nghĩ về buổi sinh nhật hôm nay. Rằng nó sẽ đi chơi cùng Sơn, sẽ cùng cậu ấy tạo lại một kỉ niệm đẹp và đáng nhớ. Nghĩ tới đó, nó cười mơ mộng. Nhưng… sao giờ này Sơn chưa điện thoại nhỉ?!
Nhìn cây kim đồng hồ chậm chạp nhích qua từng giây một, nó không tránh khỏi cảm xúc như bước hụt vào không khí. Sơn vẫn không nhắn tin hay điện thoại. Có khi nào… cậu ấy quên không? Vừa suy nghĩ tới đó, nó lắc đầu thật mạnh. Chắc không có đâu! Làm gì có chuyện đó!
“Đi ăn sáng không cô nương? Ngủ dậy chưa nè?" – đang nằm nghĩ vẩn vơ, bỗng chuông rung của tin nhắn làm nó giật mình. Là Sơn. Suy nghĩ xem có nên vờ giận dỗi Sơn không, nhưng nghĩ lại thôi. Ngày sinh nhật của nó nên nó độ lượng tha cho Sơn cũng được. Tin nhắn rep lại pha chút bướng bỉnh: “Giờ mới nhớ người ta à? Buồn nghen! Ừ đi. Sơn tới nhà Minh nha. 15 phút thôi đó."
-Sáng nay Minh dậy sớm ghê. Lâu lâu heo con siêng nhỉ? – Sơn chở nó trên chiếc xe đạp, quay mặt lại hỏi.
-Chọc đi – nó nhun mũi rồi im lặng, lòng thắc mắc không biết đến khi nào Sơn mới chúc mừng sinh nhật nó nhỉ?!
-Minh ăn gì?
- Xôi gà nhé!
-Ừ. Ok. Lời Minh là lời của trời!
Dù biết Sơn nịnh nhưng nó vẫn cười: “Giỏi nịnh!".
-Về chưa cô nương? Trưa rồi đấy! Về trễ bố mẹ la giờ!
Nó tròn mắt:
-Hả? Bây giờ à?!
-Chứ sao? Hay muốn ở cạnh Sơn thêm tí nữa? – Sơn ranh mãnh.
Cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng nó không khỏi hẫng hụt khi Sơn bảo nó về như thế. Nhưng chả lẽ lại mặt dày đến nỗi nói: “Hôm nay là sinh nhật Minh mà!". Vì vậy nó chỉ biết bặm môi mà gật đầu: “Ừ, về!".
-Sao Minh buồn thế? Đồ ăn không ngon hả? – Sơn thắc mắc, vẻ mặt của Sơn "ngây thơ vô số tội", nhìn như không biết Chủ nhật này là ngày gì vậy.
-Không có gì đâu. – nó đáp uể oải, bỗng thấy tủi thân và buồn quá.
-Ừ. Có gì buồn nói Sơn nghe với nha!
-Ừm. – nó trả lời, thầm trách Sơn ngốc, đâu phải chuyện gì cũng nói được đâu chứ!
Về nhà. Nó nhanh chóng lết tới giường. Nằm phịch xuống. Nếu bảo nó không thất vọng thì là xạo, chắc tại nó trông đợi nhiều quá, nên đáp lại nỗi niềm đó là sự thờ ơ, dửng dưng. Nước mắt nó ứa ra, đôi mắt vô tình nhìn lẳng hoa trên bàn. Khẽ nhắm mắt lại, nó trách bản thân nó, chỉ thích tưởng tượng mơ mộng, chứ đâu biết sự thành thật ở ngay trước mặt.
Ngồi bật dậy, nó nhìn vào trong gương, vỗ vỗ má. Hừm! Chưa hết ngày mà! Lạc quan lên! Nháy mắt với chính bản thân một cái, nó phì cười. Nó còn bạn bè, gia đình bên cạnh. Đâu dễ gục vì chuyện cỏn con như thế này được! Với lại còn đến 12h đồng hồ nữa, sinh nhật của nó mới kết thúc cơ mà.
Chiều. Từng cơn gió thổi mạnh. Chắc trời sắp mưa to đây. Nó thở dài nhìn lên bầu trời đầy mây đen, sinh nhật gì mà buồn thế. Sơn vẫn không nhắc gì tới hôm nay cả, cậu ấy vẫn như mọi hôm, nói chuyện nhẹ nhàng, luôn làm nó vui. Mà vui sao được nhỉ?! Khi nó đang trông chờ một câu nói từ cậu ấy nhưng vẫn chưa thấy đâu…
Đến bàn học mở cuốn sổ nhật kí ra, nó vẽ nghuệch ngoạc mấy nét. Này là hình một nam một nữ đang nắm tay nhau, ở giữa là hình trái tim, bên trong là chữ forever. Lâu lâu tự kỉ thế này làm nó thấy hay hay, mấy cái thú đơn thuần đó dường như nó đã bỏ qua quá lâu rồi thì phải. Mà chính xác là từ lúc nào ấy nhỉ?!
Tối. Sơn điện thoại nói chuyện với nó như mọi ngày. Giọng câu ấy trầm ấm, ngọt ngào, nhưng vẫn không lấp được khoảng trống trong lòng nó. Còn gì buồn hơn là trong ngày sinh nhật của mình, người mình yêu lại không hề chúc?! Nó chỉ muốn khóc cho nhẹ lòng nhưng như vậy thì vô duyên quá. Ngoài kia, mưa đã bắt đầu rơi, đưa mắt nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ, nước mưa tạt vào làm nhoè đi một góc, nó cảm tưởng như kí ức của ngày hôm ấy lại hiện về…
Sáng hôm sau, trời trong xanh, một vệt sáng kéo dài phía Đông báo hiệu sắp có nắng. Bỗng nó thấy thấm tháp câu nói: "Sau cơn mưa trời lại nắng." của một danh nhân nào đó. Vươn vai dậy sau giấc ngủ dài, cứ như người mộng du, nó bần thần nhớ về ngày sinh nhật hôm qua… Một buổi sinh nhật thiếu vắng.
Nó mở cửa. Quyết định tự đi bộ đến trường. Chắc Sơn sẽ giận nó lắm về chuyện này đây. Nhưng chả hiểu sao, nó lại muốn đơn phương trên con đường dài dẫn đến lớp học, cứ như muốn thử thách bản thân vậy.
Sau trận mưa đêm qua, trên cành lá đọng lại vài vũng nước tạo thành hình tròn căng mọng. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm đồng loạt nước mưa rơi xuống như vòi hoa sen nhỏ. Nó tinh nghịch kéo tà áo dài lên, nhảy phốc qua các vũng nước to, rồi khi có vài giọt nước ương bướng bắn lên người, nó nhăn mặt rồi sau đó lại phì cười như một đứa con nít. Thật đấy! Mọi người cứ thử làm như nó xem, nghe có vẻ hơi khìn khìn nhưng thú vị phết!
Ngắm nhìn bầu trời đang ửng sáng dần, nó nhíu mắt vì một tia nắng mặt trời chiếu vào mặt. Rồi lặng nghe tiếng chim hót líu lo hay những âm thanh xào xạc của thiên nhiên hoà quyện lại, nó bỗng cảm thấy yên bình lạ… Cái cảm giác này lâu rồi nó chưa được tận hưởng…
-Này! – Sơn đến lớp, khuôn mặt Sơn đỏ bừng, nó biết lý do tại sao cậu ấy như vậy – Sao sáng nay cậu đi học trước thế? Cậu có biết tớ lo lắm không?
-Xin lỗi… - nó ấp úng – Không hiểu sao tớ muốn đi một mình nữa. Xin lỗi mà.
Nó chắp 2 tay và làm bộ mặt không-thể-khiến-cho-người-ta-giận-lâu-hơn, bởi nó biết trước sau gì Sơn cũng giả vờ nhăn mặt, rồi cốc đầu nó cái, và nói: "Tha cho cậu đấy!". Nó quá quen với chuyện đó rồi mà.
-Minh có chuyện gì buồn phải không? – Sơn nắm tay nó, hỏi khẽ.
-Hả? Chuyện gì là chuyện gì?! – nó lè lưỡi – Toàn nghĩ đâu đâu, làm gì có!
-Thật không? – khuôn mặt Sơn như không tin lắm – Sao tớ thấy cậu có vẻ… mất hồn sao ý!
Nó bật cười vì câu nói ngố của Sơn và trả lời, to rõ từng chữ:
-Tớ không sao! Được chưa? Ông cụ non?!
Sơn nhoẻn miệng cười và siết chặt tay nó hơn, giống như cậu ấy sợ nó biến mất vậy…
Thấm thoắt mà đã trôi qua 2 ngày, mai là sinh nhật Phương và cũng là ngày mà cô ấy rời khỏi Sơn. Tối thứ 4, Sơn chở nó về nhà sau lịch học kín mít, nó thấy Sơn có vẻ buồn, nhưng khi nó gặng hỏi, thì cậu ấy lại mỉm cười trả lời:"Không sao!". Ừ. Chắc Sơn không biết rằng nó đã hiểu tại sao cậu ấy lại mang vẻ mặt như vậy trong buổi tối hôm đó. Nhưng nó vẫn im lặng giả vờ như không biết. Nói với Sơn thì có ích gì chứ, chỉ làm cậu ấy buồn hơn thôi.
Đêm. 11h khuya. Nó không ngủ được. Mắt cứ mở thao láo nhìn lên trần nhà. Ngày mai sẽ là ngày buồn nhất của Sơn. Nó có thể làm gì được cho Sơn bây giờ? Ở bên cạnh cậu ấy liệu đủ rồi chứ?!
Tin nhắn điện thoại rung lên và làm sáng màn hình. Nó cố gắng mở mắt ra, nhìn lên bầu trời. 4h sáng nên vẫn còn tối. Hừm… Gà còn chưa gáy mà ai đã nhắn tin làm phiền thế này nhỉ... Nó bực bội xem tin nhắn và bỗng có cái gì như bóp chặt tim nó khi thấy dòng chữ hiện lên trên màn hình: “Happy birthday nhé vk yêu .Ck đặt đồng hồ 12h mà cuối cùng nó không kêu nên chúc vk hơi trễ nhé! Moahzzzzz . Sinh nhật vk ck chúc vk luôn gặp nhiều may mắn, càng xinh gái hơn, bớt trẻ con hơn nhe! Ck yêu vk nhiều lắm . Tý ck gửi quà sau nha!"
Nó cười nhạt và nước mắt rơi lã chã. Mọi cảm xúc như vỡ tung ra vào tờ mờ sáng. Sinh nhật nó à?! Đâu phải đâu! Sơn nhầm rồi... Nó đã chấp nhận cho Sơn quên sinh nhật nó, không nghĩ ngợi gì nữa rồi mà! Sao cậu ấy cứ làm nó mệt mỏi thế?! Lời yêu này… có phải dành cho nó không?! Cậu ấy thật lòng sao? Nó trông chờ những câu nói này lắm chứ... Nhưng đâu phải hôm nay... Qua 2 ngày rồi mà... Tắt nguồn điện thoại, nó nằm xuống giường, khóc nức nở. Bỗng ước gì trời đừng sáng, để nó khỏi đi học, khỏi đối diện với Sơn. Rồi Sơn sẽ tặng quà cho nó à? Món quà đó dành cho nó thật sao? Nực cười thế! Nó sợ mình sẽ không kìm lòng được mà khóc tức tưởi và vứt quà vào người Sơn mất!
-Hi! – vừa mở cửa ra, nó đã thấy Sơn đứng trước nhà, tay cầm một con gấu Teddy to và tặng cho nó. – Sinh nhật vui vẻ nhe!
Nó cắn môi và mỉm cười:
- Ừ. Cảm ơn... – rồi quay mặt đi, ngăn không cho cơn mít ướt dậy lên bất chợt.
-Hihi. Quà theo yêu cầu của Minh đấy! Đẹp không?
-Đẹp – nó trả lời cụt ngủn. Bây giờ nó đâu cần món quà này nữa.
-Ừ - Sơn cười mãn nguyện. – Minh thích là được rồi. Ưm.. Minh à! Ai lớp yu! Very much!
Không hiểu sao, nó lại cảm thấy mệt mỏi quá mức khi nghe Sơn nói câu đó và hít một hơi thật dài, nó trả lại món quà cho Sơn:
-Xin lỗi. Nhưng… hôm nay không phải sinh nhật Minh – cố gắng nói nhanh và mỉm cười, nó như không thể chịu đựng nổi nữa.
Sơn ngạc nhiên và tròn mắt hỏi:
-Là sao?
-Nghĩa là hôm nay không phải sinh nhật Minh – nó cắn môi và trả lời lại lần nữa.
-… Hôm nay cơ mà?!
Khẽ khàng, nó lắc đầu, bỗng một giọt nước mắt bướng bỉnh rơi ra, khởi đầu cho những giọt nước mắt sau nữa. Nó thấy xấu hổ khi khóc một cách ngu ngốc như vậy, Sơn nhìn nó, chăm chăm, khuôn mặt cậu ấy bối rối cực độ.
-Ơ… Sao thế Minh? Hơ...
-Không, không sao – nó lấy tay che mặt lại, vì bây giờ, trông nó hẳn ngu ngốc lắm, nó không muốn Sơn nhìn thấy nó như thế này đâu! – Tớ…
Rồi bỗng, một bàn tay nắm chặt nó, lôi đi. Nó chưa hết bất ngờ thì chủ nhân của bàn tay ấy - là Khanh, đã lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu nó, kéo nó lên xe, phóng đi nhanh. Quay mặt lại, nó nhìn thấy khuôn mặt Sơn vẫn chưa hết sững sờ…
***
-Hơ… Bỏ tay ra! Đau – nó nhăn mặt, cố rút tay nó ra khỏi bàn tay Khanh.
-Sao mà khờ thế hả? – Khanh nói, giọng to đến mức làm nó phát hoảng, tay nắm chặt hơn.
-Khờ gì? – nó cương lại và trong lòng dâng lên nỗi tức giận khó hiểu. Khanh có là gì với nó đâu mà nói nó như thế cơ chứ!
-… Thằng đó chỉ biết làm bà buồn thôi. Sao cứ mãi thích hắn thế? – giọng Khanh đã trầm xuống, vẻ như đang kiềm chế.
-Mặc tui – nó gạt phắt tay Khanh ra, nước mắt nó rưng rưng. Chả hiểu sao dạo này nó mít ướt vậy không biết - Ông thì hiểu gì chứ?
-Sao không? – Khanh đáp, mặt đỏ bừng – Trước đây thì không nhưng bây giờ thì tui hiểu.
Nó tròn mắt, hỏi ngô nghê:
-Hiểu gì?
-… Hỏi làm gì? Đồ ngốc! – Khanh gãi đầu, lúng túng – Đi đâu chơi không? Tui muốn nói với bà một chuyện.
-Không. Tui muốn về nhà – nó lắc đầu – Chết! Đi học!
Khanh bật cười, cốc đầu nó:
-Giờ mới nhớ ra à? Nhưng trễ học rồi, đi đâu nữa…
-Hơ... – nó thở hắt ra – Ưm… Thôi. Về. Giả vờ là tui bị đau xin phép về nhà cũng được. Không sao đâu – nó mỉm cười trấn an Khanh, dù bây giờ, nó đang mệt lắm. Đêm qua có ngủ đựơc đâu.
-… Minh này – Khanh nhẹ nhàng.
-Hở? Giọng gì mà kinh thế?
-Ack... – Khanh lườm – Bà cứ thích chọc tui bực mình thôi.
-Ừ thế đấy! – nó đáp, lè lưỡi trêu – À! Mấy ngày nay ông đi đâu mà tui không thấy trên trường vậy?
Khanh long lanh mắt, khuôn mặt cậu ấy sáng bừng, mừng rỡ:
-Bà thấy buồn khi không gặp tui à?
-Ọc. Ai nói? Mà đi đâu thế?
-… Tui chuẩn bị hồ sơ đi du học Mỹ. – Khanh trầm ngâm.
Nó bất ngờvà không biết sao lại thấy trống vắng. Ậm ừ vài tiếng, nó im bặt, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì.
-Tui đi bà cảm thấy thế nào? – Khanh lên tiếng, đôi mắt cậu ấy nhìn bâng qươ.
-Thế nào là thế nào? – nó chột dạ.
-Buồn hay vui?
-Ông hỏi hay nhở?! Hỏi câu đó sao tui trả lời?
-Thì bà nghĩ thế nào trả lời vậy thôi.
-Hơi… thiếu thiếu – nó e dè.
Khanh cười nhẹ, trông cậu ấy khá bảnh trong nụ cười đó. Nó bỗng đỏ mặt, lúng túng:
-Khùng quá! Hỏi gì đâu...
-Minh… Haiz… Chắc tui hỏi bà xong câu này bà kêu tui khùng nặng hơn nữa...
-Ông khùng sẵn rồi mà. Hehe – nó trêu.
-Nè – Khanh búng má nó – Đi du học chung với tui nhé?
Câu hỏi nhanh tới mức nó nghe loáng thoáng, nhưng không thể nói dối là nó không nghe được. Hơi choáng, nó mở miệng, định nói gì đó, rồi ngậm miệng lại… Cảm xúc này là sao nhỉ?
Lâu lâu Khanh nhìn nó, vẻ lấm lét như vừa phạm tội. Nó thì cắn nhẹ môi, lòng bộn bề suy nghĩ. Chính nó cũng không biết lý do tại sao nó không từ chối thẳng thừng lời đề nghị này, nó nửa muốn đi, nửa muốn ở lại. Nhưng... sao lại là muốn đi nhỉ? Nó quá mệt mỏi khi ở bên Sơn rồi chăng?
Đi chậm đến lan can gần bờ biển, nó chống cằm, vẻ ưu tư. Mặt trời đang mọc một cách chậm rãi, từ từ. Lấp loáng dưới biển là một vệt sáng, nó nhìn qua Khanh, hỏi khẽ:
-Khi nào… đi?
-Bà đồng ý thật à? – Khanh reo lên, hớn hở - Ngày mốt… Hơi gấp nhỉ?
Nó gật đầu, đúng là gấp thật. Còn 2 ngày nữa, nhanh quá. Nó nghĩ bố mẹ sẽ đồng ý cho nó đi, vì mọi người cũng đã đề cập đến vấn đề đó rồi. Bên Mỹ có dì nó, bác nó, cuộc sống bên ấy cũng khá tốt, nhưng chỉ tại nó bướng bỉnh, cứ từ chối, rồi nằng nặc đòi ở đây nên chuyện ấy cũng im hẳn đi. Nhưng nó biết nhà nó vẫn ấp ủ cái ý định cho nó đi du học, vì nhiều lúc mẹ nó nói bâng qươ mấy câu có ý như thế mà.
-… Cũng không hẳn là tui đồng ý đâu. Tui sẽ suy nghĩ. – nó nói.
-Ừ. - Khanh nhoẻn miệng cười, niềm hi vọng hiện rõ trên khuôn mặt – Suy nghĩ rồi đưa ra quyết định sớm nha bà! Tui đợi đấy! – rồi không để nó trả lời, Khanh nắm tay nó, hắng giọng – Tui hứa sẽ yêu thương bà, luôn quan tâm chăm sóc bà, thật đấy! Tui không để bà buồn đâu… Còn thằng Sơn, tui sẽ nói thẳng với nó. Bà yên tâm đi!
Giọng Khanh rõ ràng, mạch lạc từng chữ, làm cho người ta tin tưởng vô điều kiện.
-Bà biết sao tui thích bà không? – Khanh lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
-Không – nó nhe răng cười – Do tui xinh à?
-Ai nói bà xinh? Cũng đủ xài thôi. Tui chả biết tại sao nữa, nhưng bà là người con gái đầu tiên khiến tui suy nghĩ nhiều thế.
-Suy nghĩ gì? – nó hỏi, lòng hơi vui vui.
-Nhiều. Về mọi thứ. Sáng nay, tui định nói với Sơn rằng tui thích bà, mong thằng đó đối xử tốt với bà hơn, nhưng khi tới nhà bà gặp bà lần cuối thì chứng kiến cảnh đó, tui lại thấy tức và muốn đánh nó. Nó không xứng để bà yêu nhiều như vậy! – Khanh tức giận.
-…
-Cho tui cơ hội đựơc không? – giọng Khanh thiết tha, khuôn mặt nhìn nó mong đợi.
-… Tui không biết – nó hạ giọng - …
-Ừ - Khanh đáp, mặt hơi hụt hẫng – Không sao. Cười cái đi. Bà bí xị nhìn ghê lắm! – nói rồi Khanh nhéo má nó, kéo ra, tạo thành nụ cười trông khó coi vô cùng!
Sơn vẫn không liên lạc. Nó nhìn chiếc điện thoại cứ bất động, rồi cười buồn. Quả thật như Khanh nói, Sơn không xứng để nó yêu nhiều như thế. Nhưng chuyện tình cảm đâu nói trước được gì, do trái tim nó ấy chứ…
Nó trao đổi với bố mẹ về vụ đi du học. Lúc đầu, cả hai ngạc nhiên lắm, rồi sau đó là vui mừng, bảo nó giờ đã lớn, suy nghĩ chín chắn hẳn ra. Mẹ thì nước mắt ngắn dài (vì sắp xa nó), rồi còn dặn dò qua Mỹ nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn no vào, blah blah. Nó chỉ im lặng nghe, lâu lâu góp vui vài câu, trong lòng thấy trống rỗng…
Tối, Khanh nhắn tin hỏi thăm, chúc nó ngủ ngon. Nó mỉm cười vì chút gì gọi là ấm áp. Khanh bướng bỉnh, ân cần, chu đáo, con nít nữa, luôn làm nó vui. Một cậu bạn trai như Khanh cũng rất tuyệt. Vậy mà… nó chả rung động như khi ở bên Sơn…
Sáng, gió hiu hắt. Kể cũng lạ, mùa đông năm nay tiết trời thay đổi xoành xoạch, lúc nắng lúc mưa khó hiểu. Với lấy cái khăn quàng cổ trong tủ, nó choàng lên người. Nó hiểu, hôm nay nó sẽ phải đi học một mình, trên con đường mà thường ngày hay có một người con trai nữa kề bên. Nhưng bây giờ, sẽ chỉ mình nó. Ừ. Tốt thôi. Nó sắp rời khỏi đây rồi cơ mà. Lấy lý do bào chữa đó, nó chầm chậm bước ra ngoài. Tí nữa phải nói với tụi bạn thân về chuyện đi du học. Quyết định đột ngột bất ngờ đó hẳn sẽ làm nhiều đứa tra hỏi. Nó sẽ trả lời sao đây nhỉ? Hay im lặng là tốt nhất?
Đến lớp. Không thấy Sơn đâu. Nhiều đứa tạt qua hỏi Sơn nhưng nó chỉ khẽ cười trả lời không biết. Khanh nhắn tin bảo cậu ấy đang dọn quần áo rồi chiều mai 2h đợi nó ở sân bay Hoàng Long. Nó nhận tin nhắn với một tâm trạng khó hiểu, thấy rời rạc và đau đầu nữa. Bỗng nó ứa nước mắt, gục mặt xuống bàn vờ như đang mệt, nó nhắm mắt lại, nghĩ về Sơn. Bao kỉ niệm hiện về, nó muốn trách Sơn, muốn hỏi cậu ấy có yêu nó không, đã bao giờ yêu nó không, nhưng bây giờ hỏi cũng đã muộn rồi…
Tiết học tan. Nó lặng lẽ về nhà, chào bố mẹ rồi chạy lên phòng dọn quần áo vào vali. Bỏ từng bộ đồ, vật kỉ niệm vào túi, nó bần thần dừng lại khi thấy một sợi dây chuyền rơi ra từ hộp lưu niệm. Là quà của Sơn tặng nó ngày hai đứa tròn một tháng quen nhau. Lúc đó Sơn đeo sợi dây ấy cho nó, rồi dặn nó không được làm mất. Khoảng thời gian hai đứa hạnh phúc với những cử chỉ trẻ con, nhưng ấm áp… Vậy mà… bây giờ đã không tồn tại nữa…
… Đêm qua nó trằn trọc với những kỉ niệm hiện về. Mở album trong điện thoại xem hình hai đứa chụp chung, nó cố nhắm mắt nhấn nút “Delete" . Phải xoá hết thôi, vì giờ nó với Sơn đâu là gì nữa… Nhưng sao hôm nay cậu ấy không đi học nhỉ? Nghĩ tới đó, nó lắc đầu, xua đi hình ảnh Sơn. Cố quên cậu ấy đi chứ, nhớ chỉ làm nó đau khổ thêm thôi…
Mẹ đến cạnh nó, ôm nó vào lòng, thủ thỉ: “Đi nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe cô nương. Bên đó không thích nghi được thì về lại đây, biết không?". Mũi nó ươn ướt, sụt sịt. Gia đình thân yêu của nó, bạn bè mến thương của nó, sắp xa tất cả rồi, sao không buồn cho được?!
12h. Nó nhai chậm bữa cơm gia đình mà mẹ chuẩn bị rất công phu. Cả nhà mỗi người dặn nó một câu, nhiều đến nỗi bây giờ nó chả nhớ gì ngoài: "Ăn no, mặc ấm, trời lạnh đắp mền, mang áo khoác nhiều vô...". Bỗng thấy nó giống trẻ con ghê!
Còn 2 tiếng nữa. Không biết nghĩ sao mà nó chạy ra chỗ con đường lần đầu nó tỏ tình với Sơn. Muốn nhớ chút gì chăng? Nó không biết. Bỗng muốn thấy lại con đường đó, nơi ngọt ngào, ấm áp nhất…
Nó ngạc nhiên, xen lẫn là cảm giác gì đó khi thấy Sơn đang chậm rãi bước từng bước trên con đường dài. Một mình cậu ấy. Bóng dáng cậu ấy nhìn cô đơn làm sao. Bất giác nó nắm chặt áo ấm, ngăn không cho người run lên vì cơn gió lạnh thổi qua. Sơn vẫn không biết nó đến, cậu ấy cứ đi, rồi đứng lại, nhìn gì đó… Sơn nhớ lại kỉ niệm ư? Đúng không? Thật chứ?
Nó hít hơi dài rồi chạy về nhà. Cuối cùng cũng thấy Sơn trước khi đi, với nó vậy là đủ. Luyến tiếc không? Ừ. Có chứ! Rất nhiều là đằng khác. Lúc nhìn thấy Sơn, nó muốn chạy lại ôm chầm lấy cậu ấy, nhưng nếu vậy nó lại ngốc thêm lần nữa sao?! Còn Khanh nữa, phụ lòng tin, hi vọng cậu ấy dành cho nó thì ác độc quá chăng?
1h30. Nó nhìn cái đồng hồ đang khẽ nhích. Sao bây giờ nó ước thời gian dừng lại nhỉ? Nhưng đâu có được... Bố mẹ đợi nó dưới nhà, mỗi người ôm chầm lấy nó, mẹ không giấu được dòng lệ chảy dài. Nó cũng thế. Rồi khẽ khàng, nó xách vali lên taxi đến sân bay, 20 phút để đến đó. Ngồi trong xe, nó đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nơi đây - một nơi từng gắn bó thân thuộc với nó biết bao – nó sắp phải rời xa rồi…
-Minh! – Khanh mừng rỡ khi thấy nó, cậu ấy chạy lại, cầm hộ vali cho nó – Khanh tưởng… Minh không tới. – Khanh thay đổi xưng hô một cách ngượng nghịu.
Nó phì cười rồi hóm hỉnh:
-Hâm quá! Sao không tới cho được... – nói xong, nó quay mặt lại chào bố mẹ, nhưng đôi mắt nhìn quanh, đang tìm kiếm một ai đó...
Nhưng ai đó đâu thể đến. Ừ, không thể. Nó giục bố mẹ đón taxi về, cả hai nhìn nó thân thương, bố vuốt tóc nó rồi dìu mẹ về nhà. Nó bịn rịn không nỡ xa, Khanh đặt tay lên vai nó, đầy tin tưởng.
Giật mình, nó khẽ cười. Ý ra dấu với cậu ấy là nó ổn. Nhưng thật ra là không. Nó mong thấy hình bóng Sơn… Nó nhớ cậu ấy lắm... Ước gì... Gặp cậu ấy ở đây!
Còn 5 phút nữa là chuẩn bị lên máy bay. Nó quay mặt hướng về cánh cửa ra vào, lòng thấp thỏm, bỗng nó nhớ Sơn lắm… nhớ vô cùng tận. Đối với nó, trốn tránh là biện pháp tốt nhất, nhưng sao lòng nó vẫn đau, vẫn quặn lên khi thấy Sơn cô đơn một mình. Sâu thẳm trong tim, nó biết, tình cảm nó dành cho Sơn vẫn vẹn nguyên, tràn đầy như lần nào, chỉ tại nó không đối diện với bản thân mà thôi…
-Khanh này… - nó nhìn Khanh, cậu ấy ngạc nhiên nhìn nó, rồi bỗng chốc, cậu ấy nắm tay nó, nói: “Đừng đi…" Khanh hiểu nó muốn nói gì, nó nhắm mắt lại, không ngăn được nước mắt tuôn rơi lã chã:
-Minh xin lỗi. Thật sự xin lỗi… Minh không thể…
-Sao không phải là Khanh? – Khanh nắm chặt tay nó, trông cậu ấy thất vọng.
-Minh không biết. Chính Minh cũng không hiểu nổi... – nó nức nở.
Khanh nhẹ buông tay nó ra, đúng lúc ấy, giọng tiếp viên hàng không vang lên: “Hành khách đến xếp hàng lên máy bay…". Cậu ấy lấy tay lau nước mắt cho nó:
-Đừng khóc… Khanh yêu Minh. Từ lúc thấy Minh khóc đấy. Minh khóc như vậy, Khanh sẽ không nỡ để Minh đi đâu...
-Minh xin lỗi – nó lại khóc, dù dằn lòng là không đựơc – Minh không xứng đâu…
Giọng tiếp viên hàng không lại vang lên. Khanh nhìn nó, khẽ nói: “Cho Khanh ôm Minh một lần, được chứ?". Rồi không đợi nó đồng ý, Khanh nhẹ nhàng ôm nó, cậu ấy hít một hơi dài, và mỉm cười:
-Phải hạnh phúc… Không được hối hận vì đã không chọn người tốt như Khanh nhé... – Khanh pha trò dù giọng cậu ấy trầm buồn.
Nó lau nước mắt và đứng nhìn Khanh quay gót đi… Cám ơn Khanh nhiều lắm… vì mọi chuyện… Khanh đi thật rồi… Máy bay dần bay xa… Nó đứng lặng nhìn theo, chiếc máy bay đó mang theo tình cảm của một người con trai… đã dành tất cả cho nó…
Quay bước chạy về chỗ con đường lúc nãy. Nó thở hồng hộc... Sơn không có ở đó... Ừ. Hơn 1 tiếng rồi còn gì… Nhìn quanh, nó khẽ bước đến cây hoa sữa gần chỗ hai đứa hay hẹn hò, nhìn lại dòng chữ mà nó với Sơn cùng khắc:“I LOVE YOU". Bỗng, người nó sững lại khi thấy dưới đó là dòng chữ, dấu khắc còn mới tinh: “SƠN YÊU MINH, THẬT SỰ YÊU MINH…"
-Sơn yêu Minh, thật đấy. Là Minh đấy!
Nắng bỗng gợn nhẹ. Giọng đứa con trai mà nó yêu mến vô cùng vừa thốt ra câu mà nó mong chờ nhất. Câu nói đó... nó đã chờ đợi từ rất lâu… rất lâu rồi...
Tuyển tập “Thu Tình yêu”
Nguyễn Bảo Nam
baonam8999@gmail.com
0915357827