1 gió ấm mùa đông 2 Sat Mar 17, 2012 11:09 pm
Sư Thầy Thích Tịnh Không
Bá Vương
Đừng làm bệnh nhân xúc động mạnh là được.
- Vâng… - nó quay mặt sang nhìn Ngọc, Ngọc mỉm cười khích lệ nó, rồi làm động tác nói nó vào thăm Sơn đi, nó nhoẻn miệng cười lại, để nhỏ yên tâm hơn.
Sơn giật mình vì tiếng mở cửa, khuôn mặt cậu ấy vẫn còn xanh xao, nhưng đã có sắc thái hơn lúc nãy. Nhìn thấy nó, cậu ấy ngạc nhiên và khẽ cười…
- Cậu… ổn chứ? – nó mở miệng.
- Ừ… Tớ đỡ rồi. Không sao đâu.
- … Ừm… - Cậu muốn ăn gì không?
- Đựơc rồi… Tớ không đói đâu… Cậu ở đây từ nãy giờ à?
- Ừ. Tớ định liên lạc cho gia đình cậu, nhưng không biết số. - nói tới đây, bỗng nó thấy mình vô tâm quá. Quen Sơn nửa năm rồi mà chưa lần nào hỏi về gia đình cậu ấy cả.
- Không cần đâu. Xoàng thôi mà. – Sơn phì cười – Cậu đi tối vậy ba mẹ la thì sao?
- Tớ điện thoại nói nhà rồi. Tối nay tớ ở lại mà – nó đáp.
- Ở lại? – Sơn tròn xoe mắt nhìn nó.
- Ừm. Chăm sóc “ông xã" thôi.. – nó nói, và thấy mặt mình đang đỏ dần.
- Hơ?… Ơ…
- Hì. Cậu uống nước không? Tớ pha cho nhé! – Không đợi Sơn trả lời, nó vội đến bình nước pha cho Sơn một ly và đỡ cậu ấy dậy
- Minh này…
- Uống nước đi. Cậu đang bệnh mà. Đừng hoạt động nhiều. – nó lãng tránh ánh mắt Sơn.
- Tớ xin lỗi…
- Không cần đâu mà! Đừng xin lỗi tớ! Tớ không thích cậu nói xin lỗi đâu! – nó gắng cười, dù nước mắt như sắp rơi ra – Nào, uống nước đi.
Sơn cầm li nước, để lại lên bàn.
- Sao thế?
- Tớ không muốn thế.
- ...
- …
- Vậy… – nó nói – cậu muốn sao đây? Tớ cũng không biết mình đang làm gì nữa. Nói thật... Tớ… muốn quên cậu lắm, nhưng không được…
- Xin… l..
- Đừng xin lỗi tớ. Tớ ghét xin lỗi lắm! – nó cố gắng không để nước mắt đang chực trào ra.
- Thế... Cậu định sao?
- Tớ… - nó hít một hơi dài – vẫn muốn bên cạnh cậu!
- Dù... tớ không... yêu cậu?
- Ừ... m – nó đáp và chợt thấy lòng mình đau nhói – tớ chọn bên cạnh cậu mà, tớ sẽ không hối hận đâu.
Sơn nhìn nó hồi lâu và có một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, cậu ấy lặng lẽ đáp:
- Cám ơn. Vì đã không rời xa tớ…
***
Trời xanh… Trong vắt... Nắng gợn nhẹ… Khiến cho những người ở phương xa đến không tin được là có một trận mưa thật to vào hôm qua. Nhưng mưa… cũng khiến cho nó nhớ đến những điều nó không muốn nhớ… Ước gì… mưa cuốn theo những nỗi đau của nó luôn nhỉ…
Nó mở tấm rèm phòng Sơn, đón lấy ánh nắng buổi sớm mai. Đêm qua, nó không ngủ, cứ nhìn khuôn mặt Sơn thiếp đi vì mệt mỏi mà lòng quặn đau. Tối qua nó suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ mông lung, về hiện tại, và tương lai… Liệu nó chấp nhận được Sơn thích-nó-nhưng-k-phải-là-nó như nó nói không nhỉ? Có lẽ… nó là con ngốc thật!
- Cậu không đi học à?
Nó giật mình. Giọng Sơn vang lên phía sau lưng. Tự ép bản thân cười một cái, nó đáp:
- Không. Tớ xin phép rồi. Cậu nghỉ ngơi đi. Tớ làm cậu thức giấc à?
- Đâu có. Tớ ngủ dậy thôi. Ngủ nhiều quá người mệt thêm. Sáng nay tớ xuất viện rồi.
- Cậu điện thoại cho bố mẹ rồi à?
- Không. Tí thằng bạn thân tới thanh toán. – Sơn cười.
- Ai?
- Khanh. Cậu không biết đâu. – Sơn đáp, ra vẻ bí hiểm.
- Tớ gặp lần nào chưa? – nó vặn hỏi.
- Rồi. Một lần. Hì.
- Ừ. Cậu ăn gì không? Tớ mua cho. – nó nhẹ nhàng.
- Không. Tí đi ăn luôn! Rủ thẳng bạn đi cùng nữa. Lâu rồi chưa gặp thằng đó.
- Ừm... Thế cũng được. – nó cười yếu ớt.
Bây giờ, nó trở thành con nhỏ như thế. Cứ cố gắng cười, dường như không biết bộc lộ cảm xúc là gì nữa… Đau, cũng không dám nói. Tổn thương, cũng im lặng. Cứ câm nín... Ừ... Chỉ cần ở bên Sơn là được... Có sao đâu nhỉ…
- Thằng quỷ! Mày kêu tao tới tính hoá đơn hả? – giọng ai đó loa loa, làm nó hết cả hồn.
- Hà hà – Sơn cười, lần đầu tiên nó thấy khuôn mặt Sơn cười thoải mái như thế - bạn tốt mà mày. – Sơn nói to lên.
- Được ấy chứ. Mày kêu mày vào viện làm tao chạy xe xém bị công an túm đầu, rồi hối hả tới đây. Cuối cùng là tính tiền cho mày à? – “ ai đó “ bước vào phòng và hơi sững người khi thấy nó – Ơ…
Nó cúi đầu xuống, khẽ cười: "Chào!"
- À ừ... Tưởng chỉ có Sơn... Hì… – nói xong, người đó liếc Sơn một cái Chào - Tui là Khanh, bạn thân từ thời con chí cắn đôi của thằng quỷ này! – Khanh vừa giới thiệu vừa cười hề hề.
Nó cười đáp lễ. Khanh có nét hao hao Sơn. Cũng sở hữu chiều cao đáng nể và đôi mắt đượm buồn. Nhưng trái ngược lại, Khanh có làn da trắng, một làn da mà có lẽ bao nhiêu cô gái mong ước. Cậu ấy có khuôn mặt khá điển trai, và nụ cười đồng tiền. Nó thận trọng quan sát cậu bạn, và thấy hình như đã gặp ở đâu đó. Khanh nhìn nó, mặt ngơ ngơ:
- Ơ… Mặt tui dính gì à?
- Không. Tớ thấy quen quen thôi.
- Thì tớ đã nói là cậu gặp rồi mà! – Sơn nói, nhéo má nó một cái.
Nó bất ngờ bởi hành động này và ngơ ngác nhìn Sơn. Sơn nhìn nó, dịu dàng. Trong phút chốc, tim nó đập thình thịch, rồi bất giác, nó tự cười. Ừ… người Sơn yêu thương có phải nó đâu!
- Ừ. Tụi mình gặp rồi. Lần trước Sơn dẫn... Ơ... dẫn… mà ấy tên gì thế nhỉ? – giọng nói ấp úng của Khanh cắt dòng suy nghĩ của nó
Nó khúc khích cười, đáp:
- Ngọc Minh.
- Ừ! Ngọc Minh! – Khanh lại cười - Lần trước Sơn dẫn Minh đi kara ấy. Cậu ấy có giới thiệu sơ qua. Chắc Minh không nhớ tui.
- Ừm. Xin lỗi. Minh không nhớ… Chỉ thấy quen quen thôi. – nó thành thật.
- Ừ ừ! Không sao! Này! – Khanh nhìn qua Sơn – mày khoẻ chưa?
- Rồi. – Sơn trả lời.
- Thế về nhà lấy tiền trả cho tao!
- Hả? – nó và Sơn đồng thanh, rồi hai đứa nhìn nhau, toét miệng cười – Bạn bè mà mày tính toán vậy à? – Sơn lườm.
- Hà hà. Tao đùa mà hai vợ chồng mày kinh thế! Thôi khoẻ rồi thì đi ăn. Tao đãi.
- Okay!
Ba đứa ghé vào quán paparotti – món ăn ưa thích của Sơn - ở gần bệnh viện. Sơn nắm tay nó suốt đoạn đường đi, nhưng chả hiểu sao nó lại thấy thật lạnh...
- Chậc… Đông thế nhở? – Khanh nhăn mặt khi thấy quán gần như chật kín.
- Ừ – nó tán thành – đông thật!
- A! Bàn kia sắp tính tiền kìa! – Khanh reo lên, như đứa trẻ.
Nó đưa mắt qua Sơn. Sơn đang nhìn xung quanh, rồi cố định một chỗ gần lối vào. Sơn nhìn chỗ ấy lâu lắm, đôi mắt Sơn lại buồn như ngày mưa hôm qua. Nó quay mặt sang hướng khác, cắn môi để khỏi bật tiếng khóc. Khanh cũng nhìn Sơn, rồi cậu ấy kéo Sơn đến chỗ người ta vừa ăn xong. Góc ăn này khá đẹp, nhưng bị khuất bởi hàng cây xung quanh. Ngồi chỗ này người ta dễ ngắm thành phố, trông lãng mạn và ấm cúng cực!
- Haiz... Đông quá! Biết khi nào mới có bánh ăn nhỉ? – Khanh gợi chuyện, gõ gõ cái nĩa trên bàn.
- Ừ – Sơn đáp – Biết tao đến ăn thì họ phải tới mời chứ nhỉ. Chứ sao để tao đợi thế này!
- Mày thôi chảnh đi – Khanh phá lên cười – Cái tính ấy sao bỏ không được hả?! Chà…
Nó im lặng nhìn hai cậu bạn trước mặt nó và mỉm cười. Sơn thật khác trước mặt Khanh. Cậu ấy tự nhiên, vui vẻ. Bỗng thấy mình như "kì đà", nó khẽ nói:
- Tớ đi lấy đồ ăn cho nha!
- Sao thế? Cậu ở lại đi. Người ta mang đến mà! – Sơn nắm tay nó lại.
- Hì… Không sao đâu. Lâu lắm á. Đến lấy dễ hơn – nó khẽ rút bàn tay ra và quay mặt đi.
Dù thế nào đi chăng nữa, dù nó là người ở bên Sơn, là người quan tâm chăm sóc Sơn, nhưng Sơn vẫn không thể yêu nó. Cậu ấy dịu dàng, ân cần với nó, cũng bởi... nó giống… cô gái kia thôi…
Lấy bánh không lâu như nó nghĩ. Ít người lại lấy nên những nhân viên làm bánh thấy nó tới thì mừng lắm. Rồi đưa vội cho nó. Nó thầm nghĩ số mình thật hên, và đem lại bàn, nghĩ tới cảnh Sơn và Khanh mừng như thế nào khi nó nhanh nhẹn như thế.
- Mày thích Minh thật à?
Nó khựng lại bởi câu hỏi của Khanh. Và đứng đằng sau gốc cây, lắng nghe. Dù biết Sơn sẽ trả lời không, nhưng nó vẫn muốn nghe thấy câu trả lời từ miệng cậu ấy.
- Sao mày hỏi thế?
- Thì tao thấy Minh khá giống Phương. Nên nghĩ mày thích cô ấy vì vẻ ngoài thôi. – Khanh nói một mạch.
Nó sững sờ. Gắng giữ tay không run lên, và bình tâm nghe tiếp, dù lòng đau như bị ai cắt vậy. Hoá ra Phương là tên của người con gái ấy... một cái tên thật đẹp…
- Tao… nói thật với Minh rồi... - Sơn đáp, trầm ngâm.
- Hả? Mày nói rồi à? Minh nói sao?
- …
- Cô ấy không có ở đây đâu. Lấy bánh đợi lâu lắm. – Khanh sốt ruột.
- Minh đồng ý bên tao. – Sơn nói.
Một chút im lặng. Tim nó phập phồng, đập nhanh hơn một nhịp.
- Hả? Thật à? – Khanh gần như hét lên.
- Ừ. Thật! – Sơn bình tĩnh trả lời.
- Minh chấp nhận?
- Ừm…
- Chậc – Khanh chép lưỡi – Minh ngó thế mà gan lì nhỉ?
Nó bật cười. Chả hiểu sao lúc này mà nó còn cười được. Nhưng vì cách dùng từ của Khanh ngộ quá. Sao lại gọi con gái là "gan lì" chứ.
- Minh là cô gái tốt. – Sơn nhẹ nhàng.
- Ừm – Khanh tán thành, nhưng giọng có vẻ ngắc ngứ - Hiếm ai như cô ấy lắm.
- Ừ.
- Sơn này. Mày có chút tình cảm gì với Minh không?
Nói tới đây thì nó nín thở. Sơn có tình cảm gì với nó không nhỉ? Dù chỉ 1 chút thôi cũng được.
- Tao… coi Minh như em gái…
- … Ừm... Haiz…
Nó bặm chăt miệng và quỵ xuống... Hoá ra chỉ là em gái. Đơn giản là em gái. Chạy đến đưa cho nhân viên dĩa bánh bảo họ gửi cho bàn Sơn, nó chạy vào toa-let, nức nở. Dù biết trước Sơn không thích nó, nhưng ít nhất, Sơn có thể trả lời là một chút cũng được mà, sao cứ cố tắt đi tia hi vọng mà nó gắng gây dựng…
Rửa mặt thật sạch, xong nó nhoẻn miệng cười trong gương. Ừh…! Nó - Ngọc Minh này chấp nhận ở bên Sơn rồi mà. Mới có vậy mà đã nhụt chí rồi sao. Hít 1 hơi thật sâu, nó nhìn chính bản thân mình. Và thấy hụt hẫng. Không biết từ lúc nào, nó đã không còn là nó như ngày xưa nữa. Thuở ấy nó vô lo, không suy nghĩ, chỉ cười đùa, ngây thơ hệt tờ giấy trắng. Thế mà giờ đây trang giấy ấy đã ố màu đỏ nhạt - màu của t.y, của giọt nước mắt ở trong tim. Màu sắc ấy lấm lem, làm bẩn hết cả 1 tờ giấy tinh khôi. Có lẽ…. nó đã trả cái giá quá đắt!
Nhìn kĩ, mắt nó còn đỏ hoe, nhưng chắc không sao đâu. Một lát là hết í mà… Sơn chắc không để ý đâu nhỉ..
- Hi.. – nó bước đến, mỉm cười
- Cậu đi đâu thế ?? – Sơn lo lắng – tớ cứ tưởng cậu về rồi !
- Dại gì mà về, chưa có gì bỏ bụng mà. Tớ đang đói meo đây. – nó gắng gượng
- Ui.. Ham ăn thế… - Sơn kéo tay nó ngồi xuống ghế - Mà cậu đi đâu vậy ?
- Đi rửa mặt tí, nóng quá! – nó phì cười và ngẩng mặt lên, phát hiện Khanh đang nhìn nó chằm chằm.
Không hiểu sao nó quay mặt sang hướng khác. Chắc do sợ Khanh biết nó mới khóc xong nên lúng túng, nó cúi đầu xuống và cặm cụi ăn, mặc cho Sơn vuốt tóc nó và thỉnh thoảng trò chuyện với Khanh, dù nó không nghe được chữ gì.
- Tớ tự về được mà. Không sao đâu. Có phải con nít đâu là lo – nó lè lưỡi
- Nhưng….
- Không sao đâu mà – nó ngắt lời Sơn – cậu mới vừa đau dậy, còn mệt lắm, về nghỉ ngơi đi. Để tớ gọi taxi cho, nhá!
- ….Hey !...Hay để tao tiễn Minh về, còn mày về nhà nghỉ đi. Đi không nổi mà cứ muốn thể hiện . – Khanh bỗng lên tiếng
- Ơh… Thôi. Không cần đâu. Minh tự về được – nó từ chối, mặt biểu lộ sự bất cần
- Ừh. Thế được đấy! – Sơn nhìn nó – để thằng này tiễn cậu về nha. Chứ cậu về 1 mình, tớ lo lắm.
Nhìn khuôn mặt Sơn, nó không nỡ khước từ. Chỉ là lúc này, nó muốn ở một mình, để suy nghĩ chín chắn thêm chút nữa… Nhưng thôi. Thế cũng được. Chỉ là tiễn nó về chút thôi mà..
Im lặng. Nó và Khanh đi bộ về, đi taxi nhanh hơn nhưng Khanh bảo cần tiêu hoá thức ăn ( lí do không liên quan chút nào cả ) . Nó miễn cưỡng chấp nhận. Suốt chặng đường đo, Khanh không nói câu nào, trông thật khác với lúc nãy, và nó cũng thế, đầu óc nó cứ mãi đuổi theo những nghĩ suy bất định trong đầu…
- Suy nghĩ xong chưa ? – Khanh bỗng lên tiếng
- Hả - nó giật mình – suy nghĩ gì cơ ?
- Nãy pà nghe tui nói chuyện với Sơn rồi phải không ? – Khanh nói thẳng vào vấn đề
- Đâu ?? – nó chối – nghe gì ?
- Có ai nói cho bà biết là bà không biết cách nói láo chưa ? – Khanh từ tốn
Nóng mặt, nó nhìn thẳng mặt Khanh, đáp gọn :
- Ừ. Tui nghe rồi đấy. Vậy thì sao ?
- Không thắc mắc j à ?
- Thắc mắc thì đc gì ?? Dù sao tui cũng chấp nhận thôi.. – nó đáp, cắn miệng, cố không cho nước mắt sắp rưng rưng
- Ờ - Khanh hờ hững – Thật à ?? Không muốn biết thêm về chuyện tình của Sơn với Phương ?
- Biết thì đc gì. Mà sao ông lại định nói với tui ??
- Giải đáp thắc mắc trong lòng bà nãy giờ thôi. Trông bà như cần sự chia sẻ ý - Khanh cười - Chắc do tui muốn làm người tốt í mà
- …….. ( im lặng suy nghĩ )
- Chà….! Hiếm thấy nhỏ nào ngốc như bà ấy. Nghĩ thay thế cho người yêu cũ là việc làm cao thượng lắm hay sao ?!
- Mặc tui! Ông tưởng việc đó dễ dàng lắm à!? Ông thử làm đi, xem có chịu nổi không! – nó ứa nước mắt rồi khóc tức tưởi.
- Ơ ơ ơ ơ ơhhhhhhhhh…….. Này này. Mới nói tí mà sao khóc rồi ??? Này – Khanh nhìn quanh – người ta nhìn kìa !! Bà nín đi !
Được đà , nó khóc tiếp. Uất ức, những xúc cảm mà trước kia nó giấu giờ như thác chảy tuôn ra. Ừh. Nó không có quyền khóc trước mặt Sơn, vì nó đồng ý làm chỗ dựa cho cậu ấy, nhưng nó có thể khóc ngay bây giờ mà…. Con vật cũng biết đau đớn, huống gì nó lại là con người, đâu phải tượng đá đâu !
- Giấy này. – Khanh đưa trước mặt nó, khuôn mặt lộ biểu cảm khó hiểu.
- Cảm ơn – nó chụp lấy, lau mũi trước đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Khanh
Mãi khóc, nó bị Khanh lôi đến đây hồi nào không biết. Nhưng chỗ này đẹp lắm, có tên là bờ hồ Sương Sa – 1 cái tên đẹp lạ, như chính bản chất của cái hồ ấy trong một tiết trời giá lạnh. Buổi sáng mùa đông, khung cảnh hồ mờ mờ ảo ảo, như có hàng ngàn hàng vạn giọt sương đang bủa vây xung quanh. Mặt nước trong vắt, có thể thấy những con cá đang quẫy đuôi dưới mặt hồ. Không biết do ý thức được vẻ đẹp hiếm thấy ở nơi này hay sao mà con người không xả rác ở đây. Nó dựa vào lan can, hít 1 hơi thật sâu căng lồng ngực. Mặt nó ửng hồng, hơi thở vương chút khói. Ha…. Khóc xong, lòng nó thấy nhẹ nhõm hẳn….. Nối buồn cũng như vơi đi, dù chỉ là chút ít…
- Khóc đã chưa ? – Khanh hỏi, mắt nhìn nó, tay xoa xoa cho bớt lạnh.
- Ờh.. Rồi.. – nó cười nham nhở, thấy xấu hổ khi nhớ lại hành động lúc nãy đối với Khanh
- Ờ.. – Khanh gãi đầu – Thế… về chưa ? Trưa rồi…!
- Ừh. Ok ! Về. Cám ơn nhé ! – nó cười tươi, nụ cười mà bây h nó mới có thể nở 1 cách thực sự
- … Ừh.. Không có chi ! – Hình như Khanh thoáng ngẩn người ra, rồi sực tỉnh dậy.
Nó và Khanh chậm rãi suốt đường về. Vừa đi, nó vừa nhặt những chiếc lá khô rơi rụng còn sót lại của mùa thu, hành động tưng tửng này làm Khanh bật cười. Nó nhoẻn miệng cười lại và giải thích “ Lâu lâu nhặt mấy cái nét đẹp của thiên nhiên này cũng hay lắm í ! “. “ Ok. Chắc chỉ có bà thấy thế thôi ! “ – Khanh nhún vai và đi tiếp. Nó nhíu mắt và làm vẻ không qan tâm đến nữa.. Khanh dẫn nó đến tận nhà, nó chào tạm biệt và quay gót vô trong.
***
“Cậu về tới nhà chưa? “ – tin nhắn của Sơn hiện lên trên màn hình. Tim nó ấm áp bởi sự quan tâm này. Nhẹ nhàng , nó rep “ Rồi. Cậu về chưa ?? “. “ Vừa về này. Hi. Cậu ăn trưa đi. Đói giờ ấy. “. “ Ok. Tớ ăn đã nhé ! Mới ăn bánh xong mà giờ sao thấy đói lại rồi. Chắc trời lạnh nên thế “. “ Ừm… Này.. Chiều tớ gặp cậu đc không ?? “. “ Hỡ ? Nhưng câu mới đau dậy, relax đi đã. Mai đi học gặp luôn nha. ". “ Ờ… Mai tớ chở cậu đi học nhé ! “ . “ Ừa . Thôi tớ ăn cơm đã. Cậu ăn luôn đi “. Rep xong, nó nằm xuống giường, tự thưởng thức không gian của riêng mình. Và rồi nhắm mắt, đánh 1 giấc dài sau chuỗi ngày mệt mỏi.
- Cậu ngủ ngon không ?? – Sơn chở nó trên chiếc xe đạp, khẽ hỏi
- Có. Ngủ không ăn cơm tối luôn.. Úiiii chết – nó nhăn mặt – chưa học bài luôn nè !!
- Chắc cậu mệt quá nên vậy..Hèn gì tin nhắn tớ gửi cũng không thấy ai rep. À, thì nếu thầy cô hỏi bảo hôm qua chăm sóc cho “ ông xã “. Hà hà!
Nó nhéo Sơn một cái, mặt đỏ bừng, “ Xíiiii !!Hổng dám!" Sơn quay mặt lại phía nó, âu yếm “ Không chịu à ? Thế thì thôi ! “. Mỉm cười.
------------------------------------------------------------
Nắng bỗng gợn nhẹ. Giọng đứa con trai mà nó yêu mến vô cùng vừa thốt ra câu mà nó mong chờ nhất. Câu nói đó... nó đã chờ đợi từ rất lâu… rất lâu rồi...
Trời nắng nhạt. Tiết trời lành lạnh nhưng ở bên Sơn nó thấy thật ấm áp. Những chuyện xảy ra vừa rồi dường như là cơn ác mộng. Sương đọng lại trên những vòm lá xanh non, nó đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy bình yên lạ…
- Hey!!
- Ơ – nó và Sơn đồng thanh – Khanh…?!
- Ừ – Khanh nheo mắt cười – Làm gì bất ngờ thế?
Trong lòng thắc mắc tại sao Khanh lại ở đây, nhưng nó không hỏi, chỉ trố mắt nhìn và cười gượng gạo. Nghĩ kĩ lại hôm qua khóc trước mặt Khanh thấy ngượng thật.
- Không xe đưa đón nữa hả mày? – Sơn bộp vai Khanh, lém lỉnh.
- Không. Mệt mày à! Lâu lâu muốn đi một mình cho vui. – Khanh nhíu mắt.
- Ừ. Sao nãy không điện thoại, tao rủ đi chung luôn? Tao cứ tưởng thiếu gia nhà mình được xe hơi rước nữa chứ. Haha!
Buột miệng, nó hỏi:
- Khanh học trường này à?
- Ừ. Nó học cách tụi mình 2 lớp đấy, nhưng suốt ngày đi xe hơi nên không gặp thôi. – Sơn trả lời, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ừm – nó e dè.
Khanh mỉm cười nhìn nó, một nụ cười thật lạ, làm nó không khỏi ngạc nhiên. Cứ như có ẩn ý gì trong đó vậy. Lát sau, nó và Sơn tạm biệt Khanh để vào lớp, trước khi đi, nó thoáng nhìn qua Khanh, cậu ấy nhìn nó, nở nụ cười thật hiền…
Nụ cười ấy cứ lưu trong tâm trí nó suốt tiết học. Cảm giác thắc mắc, tò mò cứ vây quanh trong đầu nó. Hơ… Có khi nào Khanh nói cho Sơn biết vụ hôm qua nó nghe được câu chuyện và khóc sướt mướt với Khanh không nhỉ?! Ôi! Nếu có thì nó phải làm sao đây?!
- Cậu nghĩ vu vơ gì thế? – Sơn đưa bàn tay trước mặt nó, huơ huơ.
- Đâu! – nó giật mình, thảng thốt – Chỉ là… sáng nay hơi mệt thôi.
Sơn lấy tay sờ trán nó, nhẹ nhàng:
- Đừng để bị đau nhé. Tớ lo đấy!
- E hèm – giọng con bạn bàn trên vang lên – đây là chốn đông người nghen hai cưng!
Nó xấu hổ, ngượng ngiụ. Sơn nhìn nó, cười hạnh phúc…
Mưa phùn. Nó thở dài. Haiz… Mới sáng nắng mà bây giờ đã mưa. Bầu trời trông âm u, xám xịt, làm người ta dễ có cảm giác chạnh lòng.
- Nắng mưa thất thường thật! – nó than thở.
- Con gái cũng thế thôi! – Khanh ở đằng sau nó tự bao giờ, chêm một câu làm nó hết cả hồn.
- Hơ… - sự ngạc nhiên tập 2.
- Mày như ma ấy Khanh! Thoắt ẩn thoắt hiện! Thế mà có lúc gặp mày lại khó như gặp Tổng thống! – Sơn bá vai Khanh, vừa nói vừa cười hà hà.
Sự có mặt của Khanh làm nó không yên tâm chút nào. Len lén nhìn Khanh, nó muốn đưa ra một hàm ý là đừng-có-mở-miệng-về-chuyện-hôm-qua-cho-Sơn-biết, nhưng chắc nó làm không được, vì Khanh chỉ cười hì hì khi nhìn nó, rồi tiếp tục nói chuyện với Sơn.
- Tớ về đã nha! Hai cậu về cẩn thận nhé! Không cần tiễn về đâu. Nhà tớ gần xịt à! – nó nói vội và chạy thẳng, không kịp để cho Sơn giữ lại. Chỉ là nó thấy khó chịu khi Khanh ở cạnh và sự mơ mơ hồ hồ sợ rằng cậu ấy sẽ nói ra chuyện nó khóc làm nó không bình tĩnh được.
Một số lạ nhắn tin cho nó, nhưng nó nghĩ, nó đã biết là ai: “Này! Sao nãy về nhanh như ma đuổi thế? Nếu không thích sự có mặt của tui thì nói một tiếng. Không cần phải hành động thế đâu!".
Bực mình, nó rep: “Ừ. Đúng là không thích đấy. Mà ông nói gì với Sơn vụ hôm qua chưa?" “Hơ… Bà sợ tui nói chuyện đó à? Hài nhỉ... Tui không nói đâu. Nếu bà không thích thì tui không đi cùng nữa, ok?” “Ok. Nhưng đó không phải là do tui ích kỉ. Chỉ là thấy ông phá vỡ sự riêng tư của tụi tui thôi." – nó trả lời thành thực.
Tin nhẳn của Khanh rep thật lâu: “Ừ. Hình như tui muốn phá vỡ đấy…"
Nó bất ngờ, xém nữa thả cái điện thoại xuống đất. Hơ hơ… Gì thế này? Mắt nó mở to hết cỡ để đọc rõ từng chữ một. Ui! Đúng mà! Có đọc nhầm đâu. Nhưng… sao Khanh lại nhắn tin như thế?!
“Này… Đùa có mức thôi nhé!" - nó hít một hơi thật sâu và rep: “Bà nghĩ là đùa à? Vậy cũng được thôi. Hehe. Khỏi giải thích." – bên kia nhắn lại một cách trêu ngươi. “Ơ... Tuỳ! Nhưng tui không thích như vậy!" – nó nóng giận. “Tui không đùa." – 3 chữ vỏn vẹn, làm nó thắc mắc cảm xúc của bên kia thế nào.
Ôi! Bực mình quá… Bây giờ tâm trạng nó đã đủ rối rồi, mà Khanh cứ thích châm chọc như thế, bảo sao nó không nổi nóng cho được. Mệt, nó quẳng cái điện thoại xuống giường, tròn mắt nhìn trời như bị tự kỉ. Bầu trời khoác lên mình một màu xám, hệt như trong lòng nó. Cứ mông lung, phức tạp, không có định hướng. Mới hai ngày mà nó cảm giác như hai năm, thời gian trôi thật chậm chạp. Cái vòng tròn tình cảm này như không có điểm kết thúc, làm nó cứ bước mãi, mà chả biết đi về đâu.
“Là.. là lá lá là…" – chuông điện thoại reo lên bài hát “Môi hồng" ưa thích của nó. Là Sơn gọi. Chần chừ, nó bắt máy, khẽ nói:
- Đây.
- Sao nãy cậu chạy về thế? – đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói như đang giận dỗi.
- Thì… Gần tới nhà nên về luôn thôi. – nó trả lời.
- Thật à? Có giận gì tớ không?
- Không – nó từ tốn, thật ra là giận Khanh thì đúng hơn – Tớ có giận đâu. Cậu về nhà chưa?
- Rồi. À. Nãy thằng Khanh xin số điện thoại cậu. Nó bảo có chuyện muốn hỏi nên tớ đưa luôn. Nó liên lạc với cậu không?
Ngập ngừng một hồi, nó nói láo:
- Không thấy.
- Ủa? Ừ. Cái thằng này! Mà cậu đang làm gì thế?
- Nhìn trời. – nó nói, hướng mắt ra khoảng không bao la.
- Hơ… - Sơn cười – Dạo này cậu lãng mạn phết!
- Ừm. Tớ cũng thấy ngạc nhiên về điều đó.
- Ừm. Minh này… - Sơn hạ giọng.
- Hở?
- Tớ… tớ….tớ… - giọng nói ngắc ngứ.
- Cậu sao? – nó hỏi dồn.
- Tớ… thích cậu… nhớ cậu… và cần cậu…
- Ừm… - nó đáp, mà nước mắt rơi ra, bởi người Sơn nói đâu phải là nó…
- Vâng… - nó quay mặt sang nhìn Ngọc, Ngọc mỉm cười khích lệ nó, rồi làm động tác nói nó vào thăm Sơn đi, nó nhoẻn miệng cười lại, để nhỏ yên tâm hơn.
Sơn giật mình vì tiếng mở cửa, khuôn mặt cậu ấy vẫn còn xanh xao, nhưng đã có sắc thái hơn lúc nãy. Nhìn thấy nó, cậu ấy ngạc nhiên và khẽ cười…
- Cậu… ổn chứ? – nó mở miệng.
- Ừ… Tớ đỡ rồi. Không sao đâu.
- … Ừm… - Cậu muốn ăn gì không?
- Đựơc rồi… Tớ không đói đâu… Cậu ở đây từ nãy giờ à?
- Ừ. Tớ định liên lạc cho gia đình cậu, nhưng không biết số. - nói tới đây, bỗng nó thấy mình vô tâm quá. Quen Sơn nửa năm rồi mà chưa lần nào hỏi về gia đình cậu ấy cả.
- Không cần đâu. Xoàng thôi mà. – Sơn phì cười – Cậu đi tối vậy ba mẹ la thì sao?
- Tớ điện thoại nói nhà rồi. Tối nay tớ ở lại mà – nó đáp.
- Ở lại? – Sơn tròn xoe mắt nhìn nó.
- Ừm. Chăm sóc “ông xã" thôi.. – nó nói, và thấy mặt mình đang đỏ dần.
- Hơ?… Ơ…
- Hì. Cậu uống nước không? Tớ pha cho nhé! – Không đợi Sơn trả lời, nó vội đến bình nước pha cho Sơn một ly và đỡ cậu ấy dậy
- Minh này…
- Uống nước đi. Cậu đang bệnh mà. Đừng hoạt động nhiều. – nó lãng tránh ánh mắt Sơn.
- Tớ xin lỗi…
- Không cần đâu mà! Đừng xin lỗi tớ! Tớ không thích cậu nói xin lỗi đâu! – nó gắng cười, dù nước mắt như sắp rơi ra – Nào, uống nước đi.
Sơn cầm li nước, để lại lên bàn.
- Sao thế?
- Tớ không muốn thế.
- ...
- …
- Vậy… – nó nói – cậu muốn sao đây? Tớ cũng không biết mình đang làm gì nữa. Nói thật... Tớ… muốn quên cậu lắm, nhưng không được…
- Xin… l..
- Đừng xin lỗi tớ. Tớ ghét xin lỗi lắm! – nó cố gắng không để nước mắt đang chực trào ra.
- Thế... Cậu định sao?
- Tớ… - nó hít một hơi dài – vẫn muốn bên cạnh cậu!
- Dù... tớ không... yêu cậu?
- Ừ... m – nó đáp và chợt thấy lòng mình đau nhói – tớ chọn bên cạnh cậu mà, tớ sẽ không hối hận đâu.
Sơn nhìn nó hồi lâu và có một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, cậu ấy lặng lẽ đáp:
- Cám ơn. Vì đã không rời xa tớ…
***
Trời xanh… Trong vắt... Nắng gợn nhẹ… Khiến cho những người ở phương xa đến không tin được là có một trận mưa thật to vào hôm qua. Nhưng mưa… cũng khiến cho nó nhớ đến những điều nó không muốn nhớ… Ước gì… mưa cuốn theo những nỗi đau của nó luôn nhỉ…
Nó mở tấm rèm phòng Sơn, đón lấy ánh nắng buổi sớm mai. Đêm qua, nó không ngủ, cứ nhìn khuôn mặt Sơn thiếp đi vì mệt mỏi mà lòng quặn đau. Tối qua nó suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ mông lung, về hiện tại, và tương lai… Liệu nó chấp nhận được Sơn thích-nó-nhưng-k-phải-là-nó như nó nói không nhỉ? Có lẽ… nó là con ngốc thật!
- Cậu không đi học à?
Nó giật mình. Giọng Sơn vang lên phía sau lưng. Tự ép bản thân cười một cái, nó đáp:
- Không. Tớ xin phép rồi. Cậu nghỉ ngơi đi. Tớ làm cậu thức giấc à?
- Đâu có. Tớ ngủ dậy thôi. Ngủ nhiều quá người mệt thêm. Sáng nay tớ xuất viện rồi.
- Cậu điện thoại cho bố mẹ rồi à?
- Không. Tí thằng bạn thân tới thanh toán. – Sơn cười.
- Ai?
- Khanh. Cậu không biết đâu. – Sơn đáp, ra vẻ bí hiểm.
- Tớ gặp lần nào chưa? – nó vặn hỏi.
- Rồi. Một lần. Hì.
- Ừ. Cậu ăn gì không? Tớ mua cho. – nó nhẹ nhàng.
- Không. Tí đi ăn luôn! Rủ thẳng bạn đi cùng nữa. Lâu rồi chưa gặp thằng đó.
- Ừm... Thế cũng được. – nó cười yếu ớt.
Bây giờ, nó trở thành con nhỏ như thế. Cứ cố gắng cười, dường như không biết bộc lộ cảm xúc là gì nữa… Đau, cũng không dám nói. Tổn thương, cũng im lặng. Cứ câm nín... Ừ... Chỉ cần ở bên Sơn là được... Có sao đâu nhỉ…
- Thằng quỷ! Mày kêu tao tới tính hoá đơn hả? – giọng ai đó loa loa, làm nó hết cả hồn.
- Hà hà – Sơn cười, lần đầu tiên nó thấy khuôn mặt Sơn cười thoải mái như thế - bạn tốt mà mày. – Sơn nói to lên.
- Được ấy chứ. Mày kêu mày vào viện làm tao chạy xe xém bị công an túm đầu, rồi hối hả tới đây. Cuối cùng là tính tiền cho mày à? – “ ai đó “ bước vào phòng và hơi sững người khi thấy nó – Ơ…
Nó cúi đầu xuống, khẽ cười: "Chào!"
- À ừ... Tưởng chỉ có Sơn... Hì… – nói xong, người đó liếc Sơn một cái Chào - Tui là Khanh, bạn thân từ thời con chí cắn đôi của thằng quỷ này! – Khanh vừa giới thiệu vừa cười hề hề.
Nó cười đáp lễ. Khanh có nét hao hao Sơn. Cũng sở hữu chiều cao đáng nể và đôi mắt đượm buồn. Nhưng trái ngược lại, Khanh có làn da trắng, một làn da mà có lẽ bao nhiêu cô gái mong ước. Cậu ấy có khuôn mặt khá điển trai, và nụ cười đồng tiền. Nó thận trọng quan sát cậu bạn, và thấy hình như đã gặp ở đâu đó. Khanh nhìn nó, mặt ngơ ngơ:
- Ơ… Mặt tui dính gì à?
- Không. Tớ thấy quen quen thôi.
- Thì tớ đã nói là cậu gặp rồi mà! – Sơn nói, nhéo má nó một cái.
Nó bất ngờ bởi hành động này và ngơ ngác nhìn Sơn. Sơn nhìn nó, dịu dàng. Trong phút chốc, tim nó đập thình thịch, rồi bất giác, nó tự cười. Ừ… người Sơn yêu thương có phải nó đâu!
- Ừ. Tụi mình gặp rồi. Lần trước Sơn dẫn... Ơ... dẫn… mà ấy tên gì thế nhỉ? – giọng nói ấp úng của Khanh cắt dòng suy nghĩ của nó
Nó khúc khích cười, đáp:
- Ngọc Minh.
- Ừ! Ngọc Minh! – Khanh lại cười - Lần trước Sơn dẫn Minh đi kara ấy. Cậu ấy có giới thiệu sơ qua. Chắc Minh không nhớ tui.
- Ừm. Xin lỗi. Minh không nhớ… Chỉ thấy quen quen thôi. – nó thành thật.
- Ừ ừ! Không sao! Này! – Khanh nhìn qua Sơn – mày khoẻ chưa?
- Rồi. – Sơn trả lời.
- Thế về nhà lấy tiền trả cho tao!
- Hả? – nó và Sơn đồng thanh, rồi hai đứa nhìn nhau, toét miệng cười – Bạn bè mà mày tính toán vậy à? – Sơn lườm.
- Hà hà. Tao đùa mà hai vợ chồng mày kinh thế! Thôi khoẻ rồi thì đi ăn. Tao đãi.
- Okay!
Ba đứa ghé vào quán paparotti – món ăn ưa thích của Sơn - ở gần bệnh viện. Sơn nắm tay nó suốt đoạn đường đi, nhưng chả hiểu sao nó lại thấy thật lạnh...
- Chậc… Đông thế nhở? – Khanh nhăn mặt khi thấy quán gần như chật kín.
- Ừ – nó tán thành – đông thật!
- A! Bàn kia sắp tính tiền kìa! – Khanh reo lên, như đứa trẻ.
Nó đưa mắt qua Sơn. Sơn đang nhìn xung quanh, rồi cố định một chỗ gần lối vào. Sơn nhìn chỗ ấy lâu lắm, đôi mắt Sơn lại buồn như ngày mưa hôm qua. Nó quay mặt sang hướng khác, cắn môi để khỏi bật tiếng khóc. Khanh cũng nhìn Sơn, rồi cậu ấy kéo Sơn đến chỗ người ta vừa ăn xong. Góc ăn này khá đẹp, nhưng bị khuất bởi hàng cây xung quanh. Ngồi chỗ này người ta dễ ngắm thành phố, trông lãng mạn và ấm cúng cực!
- Haiz... Đông quá! Biết khi nào mới có bánh ăn nhỉ? – Khanh gợi chuyện, gõ gõ cái nĩa trên bàn.
- Ừ – Sơn đáp – Biết tao đến ăn thì họ phải tới mời chứ nhỉ. Chứ sao để tao đợi thế này!
- Mày thôi chảnh đi – Khanh phá lên cười – Cái tính ấy sao bỏ không được hả?! Chà…
Nó im lặng nhìn hai cậu bạn trước mặt nó và mỉm cười. Sơn thật khác trước mặt Khanh. Cậu ấy tự nhiên, vui vẻ. Bỗng thấy mình như "kì đà", nó khẽ nói:
- Tớ đi lấy đồ ăn cho nha!
- Sao thế? Cậu ở lại đi. Người ta mang đến mà! – Sơn nắm tay nó lại.
- Hì… Không sao đâu. Lâu lắm á. Đến lấy dễ hơn – nó khẽ rút bàn tay ra và quay mặt đi.
Dù thế nào đi chăng nữa, dù nó là người ở bên Sơn, là người quan tâm chăm sóc Sơn, nhưng Sơn vẫn không thể yêu nó. Cậu ấy dịu dàng, ân cần với nó, cũng bởi... nó giống… cô gái kia thôi…
Lấy bánh không lâu như nó nghĩ. Ít người lại lấy nên những nhân viên làm bánh thấy nó tới thì mừng lắm. Rồi đưa vội cho nó. Nó thầm nghĩ số mình thật hên, và đem lại bàn, nghĩ tới cảnh Sơn và Khanh mừng như thế nào khi nó nhanh nhẹn như thế.
- Mày thích Minh thật à?
Nó khựng lại bởi câu hỏi của Khanh. Và đứng đằng sau gốc cây, lắng nghe. Dù biết Sơn sẽ trả lời không, nhưng nó vẫn muốn nghe thấy câu trả lời từ miệng cậu ấy.
- Sao mày hỏi thế?
- Thì tao thấy Minh khá giống Phương. Nên nghĩ mày thích cô ấy vì vẻ ngoài thôi. – Khanh nói một mạch.
Nó sững sờ. Gắng giữ tay không run lên, và bình tâm nghe tiếp, dù lòng đau như bị ai cắt vậy. Hoá ra Phương là tên của người con gái ấy... một cái tên thật đẹp…
- Tao… nói thật với Minh rồi... - Sơn đáp, trầm ngâm.
- Hả? Mày nói rồi à? Minh nói sao?
- …
- Cô ấy không có ở đây đâu. Lấy bánh đợi lâu lắm. – Khanh sốt ruột.
- Minh đồng ý bên tao. – Sơn nói.
Một chút im lặng. Tim nó phập phồng, đập nhanh hơn một nhịp.
- Hả? Thật à? – Khanh gần như hét lên.
- Ừ. Thật! – Sơn bình tĩnh trả lời.
- Minh chấp nhận?
- Ừm…
- Chậc – Khanh chép lưỡi – Minh ngó thế mà gan lì nhỉ?
Nó bật cười. Chả hiểu sao lúc này mà nó còn cười được. Nhưng vì cách dùng từ của Khanh ngộ quá. Sao lại gọi con gái là "gan lì" chứ.
- Minh là cô gái tốt. – Sơn nhẹ nhàng.
- Ừm – Khanh tán thành, nhưng giọng có vẻ ngắc ngứ - Hiếm ai như cô ấy lắm.
- Ừ.
- Sơn này. Mày có chút tình cảm gì với Minh không?
Nói tới đây thì nó nín thở. Sơn có tình cảm gì với nó không nhỉ? Dù chỉ 1 chút thôi cũng được.
- Tao… coi Minh như em gái…
- … Ừm... Haiz…
Nó bặm chăt miệng và quỵ xuống... Hoá ra chỉ là em gái. Đơn giản là em gái. Chạy đến đưa cho nhân viên dĩa bánh bảo họ gửi cho bàn Sơn, nó chạy vào toa-let, nức nở. Dù biết trước Sơn không thích nó, nhưng ít nhất, Sơn có thể trả lời là một chút cũng được mà, sao cứ cố tắt đi tia hi vọng mà nó gắng gây dựng…
Rửa mặt thật sạch, xong nó nhoẻn miệng cười trong gương. Ừh…! Nó - Ngọc Minh này chấp nhận ở bên Sơn rồi mà. Mới có vậy mà đã nhụt chí rồi sao. Hít 1 hơi thật sâu, nó nhìn chính bản thân mình. Và thấy hụt hẫng. Không biết từ lúc nào, nó đã không còn là nó như ngày xưa nữa. Thuở ấy nó vô lo, không suy nghĩ, chỉ cười đùa, ngây thơ hệt tờ giấy trắng. Thế mà giờ đây trang giấy ấy đã ố màu đỏ nhạt - màu của t.y, của giọt nước mắt ở trong tim. Màu sắc ấy lấm lem, làm bẩn hết cả 1 tờ giấy tinh khôi. Có lẽ…. nó đã trả cái giá quá đắt!
Nhìn kĩ, mắt nó còn đỏ hoe, nhưng chắc không sao đâu. Một lát là hết í mà… Sơn chắc không để ý đâu nhỉ..
- Hi.. – nó bước đến, mỉm cười
- Cậu đi đâu thế ?? – Sơn lo lắng – tớ cứ tưởng cậu về rồi !
- Dại gì mà về, chưa có gì bỏ bụng mà. Tớ đang đói meo đây. – nó gắng gượng
- Ui.. Ham ăn thế… - Sơn kéo tay nó ngồi xuống ghế - Mà cậu đi đâu vậy ?
- Đi rửa mặt tí, nóng quá! – nó phì cười và ngẩng mặt lên, phát hiện Khanh đang nhìn nó chằm chằm.
Không hiểu sao nó quay mặt sang hướng khác. Chắc do sợ Khanh biết nó mới khóc xong nên lúng túng, nó cúi đầu xuống và cặm cụi ăn, mặc cho Sơn vuốt tóc nó và thỉnh thoảng trò chuyện với Khanh, dù nó không nghe được chữ gì.
- Tớ tự về được mà. Không sao đâu. Có phải con nít đâu là lo – nó lè lưỡi
- Nhưng….
- Không sao đâu mà – nó ngắt lời Sơn – cậu mới vừa đau dậy, còn mệt lắm, về nghỉ ngơi đi. Để tớ gọi taxi cho, nhá!
- ….Hey !...Hay để tao tiễn Minh về, còn mày về nhà nghỉ đi. Đi không nổi mà cứ muốn thể hiện . – Khanh bỗng lên tiếng
- Ơh… Thôi. Không cần đâu. Minh tự về được – nó từ chối, mặt biểu lộ sự bất cần
- Ừh. Thế được đấy! – Sơn nhìn nó – để thằng này tiễn cậu về nha. Chứ cậu về 1 mình, tớ lo lắm.
Nhìn khuôn mặt Sơn, nó không nỡ khước từ. Chỉ là lúc này, nó muốn ở một mình, để suy nghĩ chín chắn thêm chút nữa… Nhưng thôi. Thế cũng được. Chỉ là tiễn nó về chút thôi mà..
Im lặng. Nó và Khanh đi bộ về, đi taxi nhanh hơn nhưng Khanh bảo cần tiêu hoá thức ăn ( lí do không liên quan chút nào cả ) . Nó miễn cưỡng chấp nhận. Suốt chặng đường đo, Khanh không nói câu nào, trông thật khác với lúc nãy, và nó cũng thế, đầu óc nó cứ mãi đuổi theo những nghĩ suy bất định trong đầu…
- Suy nghĩ xong chưa ? – Khanh bỗng lên tiếng
- Hả - nó giật mình – suy nghĩ gì cơ ?
- Nãy pà nghe tui nói chuyện với Sơn rồi phải không ? – Khanh nói thẳng vào vấn đề
- Đâu ?? – nó chối – nghe gì ?
- Có ai nói cho bà biết là bà không biết cách nói láo chưa ? – Khanh từ tốn
Nóng mặt, nó nhìn thẳng mặt Khanh, đáp gọn :
- Ừ. Tui nghe rồi đấy. Vậy thì sao ?
- Không thắc mắc j à ?
- Thắc mắc thì đc gì ?? Dù sao tui cũng chấp nhận thôi.. – nó đáp, cắn miệng, cố không cho nước mắt sắp rưng rưng
- Ờ - Khanh hờ hững – Thật à ?? Không muốn biết thêm về chuyện tình của Sơn với Phương ?
- Biết thì đc gì. Mà sao ông lại định nói với tui ??
- Giải đáp thắc mắc trong lòng bà nãy giờ thôi. Trông bà như cần sự chia sẻ ý - Khanh cười - Chắc do tui muốn làm người tốt í mà
- …….. ( im lặng suy nghĩ )
- Chà….! Hiếm thấy nhỏ nào ngốc như bà ấy. Nghĩ thay thế cho người yêu cũ là việc làm cao thượng lắm hay sao ?!
- Mặc tui! Ông tưởng việc đó dễ dàng lắm à!? Ông thử làm đi, xem có chịu nổi không! – nó ứa nước mắt rồi khóc tức tưởi.
- Ơ ơ ơ ơ ơhhhhhhhhh…….. Này này. Mới nói tí mà sao khóc rồi ??? Này – Khanh nhìn quanh – người ta nhìn kìa !! Bà nín đi !
Được đà , nó khóc tiếp. Uất ức, những xúc cảm mà trước kia nó giấu giờ như thác chảy tuôn ra. Ừh. Nó không có quyền khóc trước mặt Sơn, vì nó đồng ý làm chỗ dựa cho cậu ấy, nhưng nó có thể khóc ngay bây giờ mà…. Con vật cũng biết đau đớn, huống gì nó lại là con người, đâu phải tượng đá đâu !
- Giấy này. – Khanh đưa trước mặt nó, khuôn mặt lộ biểu cảm khó hiểu.
- Cảm ơn – nó chụp lấy, lau mũi trước đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Khanh
Mãi khóc, nó bị Khanh lôi đến đây hồi nào không biết. Nhưng chỗ này đẹp lắm, có tên là bờ hồ Sương Sa – 1 cái tên đẹp lạ, như chính bản chất của cái hồ ấy trong một tiết trời giá lạnh. Buổi sáng mùa đông, khung cảnh hồ mờ mờ ảo ảo, như có hàng ngàn hàng vạn giọt sương đang bủa vây xung quanh. Mặt nước trong vắt, có thể thấy những con cá đang quẫy đuôi dưới mặt hồ. Không biết do ý thức được vẻ đẹp hiếm thấy ở nơi này hay sao mà con người không xả rác ở đây. Nó dựa vào lan can, hít 1 hơi thật sâu căng lồng ngực. Mặt nó ửng hồng, hơi thở vương chút khói. Ha…. Khóc xong, lòng nó thấy nhẹ nhõm hẳn….. Nối buồn cũng như vơi đi, dù chỉ là chút ít…
- Khóc đã chưa ? – Khanh hỏi, mắt nhìn nó, tay xoa xoa cho bớt lạnh.
- Ờh.. Rồi.. – nó cười nham nhở, thấy xấu hổ khi nhớ lại hành động lúc nãy đối với Khanh
- Ờ.. – Khanh gãi đầu – Thế… về chưa ? Trưa rồi…!
- Ừh. Ok ! Về. Cám ơn nhé ! – nó cười tươi, nụ cười mà bây h nó mới có thể nở 1 cách thực sự
- … Ừh.. Không có chi ! – Hình như Khanh thoáng ngẩn người ra, rồi sực tỉnh dậy.
Nó và Khanh chậm rãi suốt đường về. Vừa đi, nó vừa nhặt những chiếc lá khô rơi rụng còn sót lại của mùa thu, hành động tưng tửng này làm Khanh bật cười. Nó nhoẻn miệng cười lại và giải thích “ Lâu lâu nhặt mấy cái nét đẹp của thiên nhiên này cũng hay lắm í ! “. “ Ok. Chắc chỉ có bà thấy thế thôi ! “ – Khanh nhún vai và đi tiếp. Nó nhíu mắt và làm vẻ không qan tâm đến nữa.. Khanh dẫn nó đến tận nhà, nó chào tạm biệt và quay gót vô trong.
***
“Cậu về tới nhà chưa? “ – tin nhắn của Sơn hiện lên trên màn hình. Tim nó ấm áp bởi sự quan tâm này. Nhẹ nhàng , nó rep “ Rồi. Cậu về chưa ?? “. “ Vừa về này. Hi. Cậu ăn trưa đi. Đói giờ ấy. “. “ Ok. Tớ ăn đã nhé ! Mới ăn bánh xong mà giờ sao thấy đói lại rồi. Chắc trời lạnh nên thế “. “ Ừm… Này.. Chiều tớ gặp cậu đc không ?? “. “ Hỡ ? Nhưng câu mới đau dậy, relax đi đã. Mai đi học gặp luôn nha. ". “ Ờ… Mai tớ chở cậu đi học nhé ! “ . “ Ừa . Thôi tớ ăn cơm đã. Cậu ăn luôn đi “. Rep xong, nó nằm xuống giường, tự thưởng thức không gian của riêng mình. Và rồi nhắm mắt, đánh 1 giấc dài sau chuỗi ngày mệt mỏi.
- Cậu ngủ ngon không ?? – Sơn chở nó trên chiếc xe đạp, khẽ hỏi
- Có. Ngủ không ăn cơm tối luôn.. Úiiii chết – nó nhăn mặt – chưa học bài luôn nè !!
- Chắc cậu mệt quá nên vậy..Hèn gì tin nhắn tớ gửi cũng không thấy ai rep. À, thì nếu thầy cô hỏi bảo hôm qua chăm sóc cho “ ông xã “. Hà hà!
Nó nhéo Sơn một cái, mặt đỏ bừng, “ Xíiiii !!Hổng dám!" Sơn quay mặt lại phía nó, âu yếm “ Không chịu à ? Thế thì thôi ! “. Mỉm cười.
------------------------------------------------------------
Nắng bỗng gợn nhẹ. Giọng đứa con trai mà nó yêu mến vô cùng vừa thốt ra câu mà nó mong chờ nhất. Câu nói đó... nó đã chờ đợi từ rất lâu… rất lâu rồi...
Trời nắng nhạt. Tiết trời lành lạnh nhưng ở bên Sơn nó thấy thật ấm áp. Những chuyện xảy ra vừa rồi dường như là cơn ác mộng. Sương đọng lại trên những vòm lá xanh non, nó đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy bình yên lạ…
- Hey!!
- Ơ – nó và Sơn đồng thanh – Khanh…?!
- Ừ – Khanh nheo mắt cười – Làm gì bất ngờ thế?
Trong lòng thắc mắc tại sao Khanh lại ở đây, nhưng nó không hỏi, chỉ trố mắt nhìn và cười gượng gạo. Nghĩ kĩ lại hôm qua khóc trước mặt Khanh thấy ngượng thật.
- Không xe đưa đón nữa hả mày? – Sơn bộp vai Khanh, lém lỉnh.
- Không. Mệt mày à! Lâu lâu muốn đi một mình cho vui. – Khanh nhíu mắt.
- Ừ. Sao nãy không điện thoại, tao rủ đi chung luôn? Tao cứ tưởng thiếu gia nhà mình được xe hơi rước nữa chứ. Haha!
Buột miệng, nó hỏi:
- Khanh học trường này à?
- Ừ. Nó học cách tụi mình 2 lớp đấy, nhưng suốt ngày đi xe hơi nên không gặp thôi. – Sơn trả lời, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ừm – nó e dè.
Khanh mỉm cười nhìn nó, một nụ cười thật lạ, làm nó không khỏi ngạc nhiên. Cứ như có ẩn ý gì trong đó vậy. Lát sau, nó và Sơn tạm biệt Khanh để vào lớp, trước khi đi, nó thoáng nhìn qua Khanh, cậu ấy nhìn nó, nở nụ cười thật hiền…
Nụ cười ấy cứ lưu trong tâm trí nó suốt tiết học. Cảm giác thắc mắc, tò mò cứ vây quanh trong đầu nó. Hơ… Có khi nào Khanh nói cho Sơn biết vụ hôm qua nó nghe được câu chuyện và khóc sướt mướt với Khanh không nhỉ?! Ôi! Nếu có thì nó phải làm sao đây?!
- Cậu nghĩ vu vơ gì thế? – Sơn đưa bàn tay trước mặt nó, huơ huơ.
- Đâu! – nó giật mình, thảng thốt – Chỉ là… sáng nay hơi mệt thôi.
Sơn lấy tay sờ trán nó, nhẹ nhàng:
- Đừng để bị đau nhé. Tớ lo đấy!
- E hèm – giọng con bạn bàn trên vang lên – đây là chốn đông người nghen hai cưng!
Nó xấu hổ, ngượng ngiụ. Sơn nhìn nó, cười hạnh phúc…
Mưa phùn. Nó thở dài. Haiz… Mới sáng nắng mà bây giờ đã mưa. Bầu trời trông âm u, xám xịt, làm người ta dễ có cảm giác chạnh lòng.
- Nắng mưa thất thường thật! – nó than thở.
- Con gái cũng thế thôi! – Khanh ở đằng sau nó tự bao giờ, chêm một câu làm nó hết cả hồn.
- Hơ… - sự ngạc nhiên tập 2.
- Mày như ma ấy Khanh! Thoắt ẩn thoắt hiện! Thế mà có lúc gặp mày lại khó như gặp Tổng thống! – Sơn bá vai Khanh, vừa nói vừa cười hà hà.
Sự có mặt của Khanh làm nó không yên tâm chút nào. Len lén nhìn Khanh, nó muốn đưa ra một hàm ý là đừng-có-mở-miệng-về-chuyện-hôm-qua-cho-Sơn-biết, nhưng chắc nó làm không được, vì Khanh chỉ cười hì hì khi nhìn nó, rồi tiếp tục nói chuyện với Sơn.
- Tớ về đã nha! Hai cậu về cẩn thận nhé! Không cần tiễn về đâu. Nhà tớ gần xịt à! – nó nói vội và chạy thẳng, không kịp để cho Sơn giữ lại. Chỉ là nó thấy khó chịu khi Khanh ở cạnh và sự mơ mơ hồ hồ sợ rằng cậu ấy sẽ nói ra chuyện nó khóc làm nó không bình tĩnh được.
Một số lạ nhắn tin cho nó, nhưng nó nghĩ, nó đã biết là ai: “Này! Sao nãy về nhanh như ma đuổi thế? Nếu không thích sự có mặt của tui thì nói một tiếng. Không cần phải hành động thế đâu!".
Bực mình, nó rep: “Ừ. Đúng là không thích đấy. Mà ông nói gì với Sơn vụ hôm qua chưa?" “Hơ… Bà sợ tui nói chuyện đó à? Hài nhỉ... Tui không nói đâu. Nếu bà không thích thì tui không đi cùng nữa, ok?” “Ok. Nhưng đó không phải là do tui ích kỉ. Chỉ là thấy ông phá vỡ sự riêng tư của tụi tui thôi." – nó trả lời thành thực.
Tin nhẳn của Khanh rep thật lâu: “Ừ. Hình như tui muốn phá vỡ đấy…"
Nó bất ngờ, xém nữa thả cái điện thoại xuống đất. Hơ hơ… Gì thế này? Mắt nó mở to hết cỡ để đọc rõ từng chữ một. Ui! Đúng mà! Có đọc nhầm đâu. Nhưng… sao Khanh lại nhắn tin như thế?!
“Này… Đùa có mức thôi nhé!" - nó hít một hơi thật sâu và rep: “Bà nghĩ là đùa à? Vậy cũng được thôi. Hehe. Khỏi giải thích." – bên kia nhắn lại một cách trêu ngươi. “Ơ... Tuỳ! Nhưng tui không thích như vậy!" – nó nóng giận. “Tui không đùa." – 3 chữ vỏn vẹn, làm nó thắc mắc cảm xúc của bên kia thế nào.
Ôi! Bực mình quá… Bây giờ tâm trạng nó đã đủ rối rồi, mà Khanh cứ thích châm chọc như thế, bảo sao nó không nổi nóng cho được. Mệt, nó quẳng cái điện thoại xuống giường, tròn mắt nhìn trời như bị tự kỉ. Bầu trời khoác lên mình một màu xám, hệt như trong lòng nó. Cứ mông lung, phức tạp, không có định hướng. Mới hai ngày mà nó cảm giác như hai năm, thời gian trôi thật chậm chạp. Cái vòng tròn tình cảm này như không có điểm kết thúc, làm nó cứ bước mãi, mà chả biết đi về đâu.
“Là.. là lá lá là…" – chuông điện thoại reo lên bài hát “Môi hồng" ưa thích của nó. Là Sơn gọi. Chần chừ, nó bắt máy, khẽ nói:
- Đây.
- Sao nãy cậu chạy về thế? – đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói như đang giận dỗi.
- Thì… Gần tới nhà nên về luôn thôi. – nó trả lời.
- Thật à? Có giận gì tớ không?
- Không – nó từ tốn, thật ra là giận Khanh thì đúng hơn – Tớ có giận đâu. Cậu về nhà chưa?
- Rồi. À. Nãy thằng Khanh xin số điện thoại cậu. Nó bảo có chuyện muốn hỏi nên tớ đưa luôn. Nó liên lạc với cậu không?
Ngập ngừng một hồi, nó nói láo:
- Không thấy.
- Ủa? Ừ. Cái thằng này! Mà cậu đang làm gì thế?
- Nhìn trời. – nó nói, hướng mắt ra khoảng không bao la.
- Hơ… - Sơn cười – Dạo này cậu lãng mạn phết!
- Ừm. Tớ cũng thấy ngạc nhiên về điều đó.
- Ừm. Minh này… - Sơn hạ giọng.
- Hở?
- Tớ… tớ….tớ… - giọng nói ngắc ngứ.
- Cậu sao? – nó hỏi dồn.
- Tớ… thích cậu… nhớ cậu… và cần cậu…
- Ừm… - nó đáp, mà nước mắt rơi ra, bởi người Sơn nói đâu phải là nó…