1 lặng lẽ yêu anh - kỳ cuối Mon Feb 20, 2012 9:41 am
Sư Thầy Thích Tịnh Không
Bá Vương
Quyển nhật kí của Thiên Bình trên tay Hạnh San rơi xuống đất. Đọc đến đó, cô đã dần hiểu ra mọi chuyện - những sự thật đã bị giấu kín suốt bao năm.
Nghĩ tới Hạnh San, Bảo Nam thấy hơi áy náy vì thái độ của mình chiều nay. Hình như anh đã hơi quá đáng thì phải. Chưa bao giờ anh nặng lời với cô, vậy mà hôm nay anh lại hung dữ như vậy. Và Bảo Nam nhớ lại những kỉ niệm của mình với Hạnh San, nhớ lại những việc mình đã làm cho cô. Bảo Nam rất thích tập leo núi. Trước khi quen Hạnh San, cuối tuần nào anh cũng cùng đám bạn thân đi leo núi nhân tạo. Nhưng khi Hạnh San kêu cô dễ bị chóng mặt, Bảo Nam đã không đi nữa mà dành cuối tuần đi xem phim, xem nhạc kịch cùng cô. Không muốn Hạnh San suốt ngày ăn mấy thứ đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe, Bảo Nam thường mang cơm tối mẹ mình nấu tới cho Hạnh San. Anh lặng lẽ làm mọi việc vì anh nghĩ sẽ có ngày mình làm cô cảm động. Lúc đầu khi Hạnh San nói muốn mối quan hệ của họ là không chính thức, Bảo Nam đã ngờ ngợ cô còn có hình bóng nào khác trong trái tim mình. Nhưng rồi anh không gặng hỏi cô, bởi anh hi vọng sự chăm sóc của anh sẽ làm cô sớm toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho anh. Nhưng đôi khi, tình yêu không thể chỉ là sự cố gắng từ một phía. Mối quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ là chính thức nếu chỉ có mình anh muốn thế. Cần phải có cả cô, cần phải có sự cố gắng của cô nữa thì mới thành được. Nghĩ vậy, Bảo Nam bật dậy, mở laptop ra và gửi một inbox trên facebook cho Hạnh San:
“Anh biết tình yêu là không điều kiện, nhưng con người dù có cho đi nhiều đến mấy trong tình yêu cũng chỉ là ích kỉ mong được nhận lại nhiều hơn thôi. Em hãy hiểu cho anh. Anh có thể sẵn sàng ở bên cạnh em thì anh cũng cần em chọn ở bên anh.”
Xong đâu đấy, Bảo Nam đóng máy tính lại, đi ra ban công căn hộ. Anh nhìn bầu trời đêm, lắng nghe những tiếng côn trùng kêu buổi đêm rồi lẩm bẩm: “Anh biết mình không nên ép em phải lựa chọn. Nhưng anh muốn em tôn trọng và công nhận những điều anh đã làm cho em”.
Rồi như muốn tìm kiếm người đồng tình với quyết định của mình, Bảo Nam vào nhà lấy máy điện thoại và gọi cho Ngân Kim. Mới có hơn 7 giờ tối nên cô chỉ vừa ăn cơm xong. Ngân Kim vừa nhấc điện thoại, Bảo Nam hỏi thăm qua loa một chút rồi nói luôn chuyện chính:
- Ngân Kim, giả sử Thiên Bình làm một số việc mà không nói cho em biết. Lại có những hành động như đang che giấu điều gì đó. Thì em có giận không?
Ngân Kim lắc đầu:
- Không.
- Tại sao?
Ngân Kim nuốt nhẹ một cái rồi nói:
- Vì em tin anh ấy. Em tin là nếu Thiên Bình phải che giấu một điều gì đó thì anh ấy cũng đã cân nhắc kĩ trước khi làm.
Bảo Nam im lặng một lúc, suy nghĩ về nhưng điều Ngân Kim vừa nói. Rồi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh ở đầu dây bên kia, cô nói:
- Còn anh, anh có tin Hạnh San không?
Bị vướng vào một câu hỏi của Ngân Kim, Bảo Nam phải tự tìm kiếm câu trả lời cho mình. Và anh đối diện với một nỗi sợ mà chính bản thân anh cũng đang cố che giấu. Bảo Nam quyết định chóng vánh sẽ về Việt Nam nghỉ hè, không quan tâm tới việc mình không quen biết bất cứ ai ở đây chỉ vì anh muốn giữ Hạnh San ở trong tầm mắt của mình. Anh sợ cô sẽ quên mất anh nếu họ không gặp nhau. Bảo Nam chưa từng thực sự tin tưởng Hạnh San. Cũng giống như cô không hề tin anh.
***
Bảo Nam không cần chờ tới một tuần để có được câu trả lời của Hạnh San. Ngay sáng hôm sau, anh ngủ dậy thì đã thấy cô trả lời inbox của mình. Cô nói rất ngắn gọn, chỉ hẹn anh ra quán cà phê gần khu chung cư anh đang ở. Khi Bảo Nam vừa ngồi xuống ghế, Hạnh San đã nói thẳng:
- Bảo Nam, chiều nay em sẽ gặp Thiên Bình.
Bảo Nam vẫn im lặng.
- Anh không muốn biết em và Thiên Bình gặp nhau vì chuyện gì sao?
Bảo Nam nhớ lại những lời Ngân Kim nói với anh về sự tin tưởng nên lắc đầu:
- Em gặp bạn của em, anh không cần phải biết chi tiết.
Hạnh San ho nhẹ một cái rồi nói:
- Bảo Nam, em sẽ nói với Thiên Bình. Là em thích anh ấy. Người duy nhất em từng thích là anh ấy, không phải người bạn trai hiện tại của em.
Bảo Nam đẩy ghế đứng dậy định bước đi luôn thì Hạnh San nói tiếp:
- Chúng ta hãy chia tay nhau đi. Em cũng quá mệt mỏi vì cứ phải lừa dối trái tim mình rồi.
Nghe thấy những lời thật lòng của Hạnh San, Bảo Nam từ từ quay đầu lại, anh chỉ nói:
- Em đừng nói nữa, anh đã cố quên đi rồi. Anh đã cố để coi đó không phải là sự thật rồi. Sao em lại nhẫn tâm như vậy?
Hạnh San cố cắn chặt răng để những giọt nước mắt không tuôn ra. Cô cương quyết nói:
- Tình cảm của chúng ta, những gì chúng ta đã có, đối với em, chỉ là một trò đùa mà thôi.
Bảo Nam nắm chặt bàn tay mình lại, anh biết mình không thể lay chuyển quyết định của Hạnh San. Và bây giờ, chính anh cũng không còn muốn thay đổi quyết định đó nữa. Lần đầu tiên anh nhìn rõ mọi chuyện, nhìn rõ được cô coi anh là gì. Bảo Nam nói rõ từng tiếng một, giọng hơi nghèn nghẹn:
- Hạnh San, một ngày nào đó em sẽ phải hối tiếc vì đã đùa cợt với tình cảm của anh. Một ngày nào đó, anh sẽ tìm được một người tốt hơn em.
Và Bảo Nam bỏ đi. Trong lòng không khỏi cảm thấy cay đắng vì cuộc chia tay với người con gái đã khiến anh bỏ lại cuộc sống của mình ở Mĩ để quay về đây.
Hạnh San không hối hận về những gì đã nói với Bảo Nam. Đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô chân thật với anh. Cô không yêu anh, sẽ chẳng bao giờ trao được cho anh tình cảm mà anh mong muốn. Vậy thì nếu hai trái tim giống như hai miếng ghép lệch không thể ghép khớp được vào nhau, tại sao lại cứ gượng ép ở bên nhau làm gì? Miếng ghép hoàn hảo của Hạnh San là Thiên Bình, ba năm trước cũng thế, ba năm sau vẫn là như thế. Bây giờ, Hạnh San chỉ ước gì Thiên Bình cũng nhận ra điều đó.
Đầu giờ chiều, Hạnh San đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay là hai thỏi son, một màu hồng phấn, một màu hồng cam. Cô đang phân vân không biết nên dùng màu nào. Và rồi đột nhiên nhận ra cái hành động ngớ ngẩn mình đang làm, Hạnh San đặt cả hai thỏi son xuống bàn: “Gì vậy, cứ như là đang đi hẹn hò không bằng”. Nhưng rồi cô vẫn quyết định thoa một chút son hồng cam, vẫn hi vọng mình xuất hiện trước mặt Thiên Bình trong tình trạng tốt nhất.
Trong lúc chờ Hạnh San trước cổng trường, Thiên Bình chợt nhớ lại thuở ấu thơ họ cùng nhau đi học, cùng nhau về mỗi ngày. Lúc đó thật vô tư, thật hồn nhiên. Lúc đó dù anh có yên lặng mỗi lần nghe cô kể thử đủ thứ chuyện bên cạnh nhưng tất cả những gì cô kể anh đều ghi nhớ hết. Đôi khi Thiên Bình cảm thấy tình cảm thời thơ ấu là trong sáng và tự nhiên nhất. Người và người đối xử tốt với nhau mà không cần đòi hỏi lại điều gì. Còn bây giờ, cô nhất định đòi anh những lời giải thích rõ ràng. Thật ra trên đời này khó mà tìm được một lời giải thích hợp tình hợp lí trong chuyện tình cảm. Con người ta đôi khi chỉ có thể dựa vào cảm nhận của riêng mình để đưa ra những quyết định. Cũng giống như ngày đó, Thiên Bình đã mang những thứ Hạnh San tặng mình đi tặng cho Ngân Kim. Cũng giống như ngày đó, khi cô trách cứ anh, khi nhìn thấy cô khóc, anh rất muốn nói cho cô biết mọi chuyện nhưng lại không làm vì anh biết, sẽ có những người khác bị tổn thương. Thiên Bình không ân hận vì đã không nói. Anh chấp nhận những trách móc của Hạnh San chỉ vì anh muốn bảo vệ Ngân Kim. Chỉ vì anh đã có lời hứa sẽ bảo vệ Ngân Kim. Nhưng bây giờ, Thiên Bình cảm thấy mình không còn có thể gồng mình lên với cái vẻ lạnh lùng cứng nhắc được nữa. Anh nghĩ đã tới lúc anh cần phải nói cho Hạnh San biết điều anh thực sự nghĩ. Anh hi vọng Hạnh San sẽ hiểu. Thiên Bình biết anh sẽ phải làm cả hai người con gái có vị trí quan trọng trong cuộc đời anh bị tổn thương, và có thể họ sẽ căm ghét anh mãi mãi.
Hạnh San đã đi đến từ xa kia rồi. Thiên Bình quay sang cô. Và lần đầu tiên, sau bao năm phải mang một mặt nạ cho những cảm xúc của mình, anh mỉm cười. Nụ cười mà cô đã mong đợi từ ba năm trước.
***
4. Hai chị em
"Ngày… tháng… năm,
Hôm nay lúc mình gọi điện bảo bố là kì này điểm tổng kết của mình cao nhất lớp, buổi tối bố đã mang về một bảng màu. Bố bảo mình chọn đi rồi nói sẽ sơn lại phòng của mình theo màu mà mình thích. Đây là phần thưởng cho kết quả học tập của mình. Mẹ cũng cùng chọn với mình. Bố mẹ còn bảo cuối tuần này cả nhà sẽ cùng đi chọn nội thất mới cho phòng của mình. Có một cửa hàng nội thất mới khai trương ở ngoại thành, mình chưa ra đó bao giờ nên rất háo hức. Mình có cảm giác mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ngày… tháng… năm,
Lại một ngày nữa đã qua đi. Mình vẫn chưa được về nhà. Mình vẫn phải ở trong bệnh viện theo dõi. Mình nhớ bố, nhớ mẹ, ở đây buổi tối lạnh lẽo lắm. Sao mình không được về nhà của mình? Sao mình không giống cậu bé nằm giường bên cạnh? Sao không có ai đến thăm mình cả? Đã ba ngày rồi.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay trong đám tang của bố mẹ, mình thấy có vài người lạ đến. Mình chưa gặp họ bao giờ. Họ nhìn mình, hỏi mình rất nhiều câu hỏi rồi thầm thì điều gì đó. Mình nghe họ nói mình sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Bây giờ mình cũng giống như những đứa trẻ khác, không có người thân nên sẽ phải vào đó và nhận sự chăm sóc của xã hội. Sao lại thế? Mình không muốn vào đó. Mình chợt nhớ ra số điện thoại mà bố đã từng đưa cho mình trước đây. Bố bảo đây là người anh em bố tin tưởng nhất.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay chú Hưng đưa mình về nhà chú ấy. Trước khi mở cửa, chú ấy cúi xuống xoa nhẹ lên đầu mình và nói: “Từ nay đây sẽ là nhà của cháu Thiên Bình. Chúng ta sẽ sống ở đây”. Mình ngước nhìn ngôi nhà. Nó to hơn ngôi nhà cũ của mình nhiều. Liệu mình có thích ứng được không nhỉ? Liệu những người trong nhà có yêu quý mình không nhỉ? Chú Hưng giới thiệu mình với vợ của chú ấy là cô Trang. Họ còn có một cô con gái ít tuổi hơn mình. Buổi tối đầu tiên sợ mình không quen phòng mới, cô Trang đã ngồi bên cạnh, vuốt nhè nhẹ tóc mình cho tới khi mình ngủ hẳn. Bàn tay cô ấy gầy hơn bàn tay của mẹ. Nhưng cảm giác của giống như bàn tay mẹ vậy.
Ngày… tháng… năm,
Mình đã được chuyển sang trường mới. Ngày nào mình cũng đi học chung với con gái cô chú ấy. Cô bé Hạnh San ngồi trên xe buýt nói nhiều ơi là nhiều. Còn cứ hỏi mình về chuyện đã xảy ra trước khi mình đến nhà cô ấy ở nữa chứ. Mình chẳng nhớ gì nhiều. Chỉ nhớ là mình đang đi trên xe taxi cùng bố và mẹ, rồi đột nhiên mình có cảm giác người mình bị bật ra phía trước. Lúc mình tỉnh lại thì người ta dẫn mình tới một phòng, bảo để mình gặp bố mẹ mình lần cuối. Tại sao phải là lần cuối chứ? Mình không thể kể những chuyện này cho Hạnh San, cô ấy chắc sẽ không hiểu được đâu. Rồi cô ấy sẽ hỏi kĩ lưỡng còn mình thì chẳng muốn nhớ lại từng chi tiết đâu.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay là ngày Quốc khánh nên chú Hưng và cô Trang đưa Hạnh San đi ăn ở nhà hàng. Mình cũng được đi cùng. Người bồi bàn đã buột miệng nói:
- Anh chị còn trẻ mà đã có hai cháu rồi cơ à?
Mình còn đang định giải thích thì cô Trang đã ôm lấy cả mình và Hạnh San, cười nói:
- Đúng vậy, đây là hai cháu nhà tôi đấy. Nhìn giống tôi đúng không?
Chú Hưng cũng hùa theo:
- Đâu, giống anh đấy chứ!
Người bồi bàn thì ra cũng bị qua mặt rất dễ dàng:
- Vâng, cháu trai thì giống bố. Cháu gái thì giống mẹ.
Ngày… tháng… năm,
Ba năm trôi qua nhanh thật. Mình đã 14 tuổi rồi. Chú Hưng và cô Trang vẫn đối xử với mình rất tốt. Cả Hạnh San cũng luôn chạy nhảy quanh mình. Nhưng hôm nay tan học mình thấy một điều lạ. Mình đi qua nhà bạn lấy cuốn sách và gặp cô Trang đứng ở gần đó. Nhưng mà trông cô ấy không có vẻ gì vui vẻ gì. Cô ấy lúng túng và rất mất tự nhiên. Rồi mình phát hiện ra cô ấy đang nấp ở một góc để quan sát một người khác. Có một cô bé trạc tuổi Hạnh San đang chơi nhảy dây ở ngoài sân một ngôi nhà. Rồi thì một vài lần sau, thỉnh thoảng mình đi qua nhà bạn mình cũng lại thấy cô Trang đứng ở gần đó. Biết mình đã phát hiện ra nên một lần cô ấy bảo chú Hưng đèo Hạnh San đi mua hộ cô ấy vài thứ rồi nói chuyện riêng với mình. Nghe xong hết, mình quyết định sẽ giữ bí mật cho cô Trang.
Ngày… tháng… năm,
Mình nhận lời giúp cô Trang. Mình trở thành người làm nhiệm vụ bí mật trao quà của cô Trang cho cô bé Ngân Kim. Hôm nay lúc mình đang loay hoay không biết làm thế nào thả được món quà vào vì nhà Ngân Kim mới có con chó sủa dữ quá thì cô bé chạy ra. Cô ấy hồn nhiên hỏi mình:
- Ấy sợ chó à?
Rồi khi nhìn thấy cuốn sách mình đang cầm, Ngân Kim reo lên:
- Ôi, tớ thích đọc quyển này lâu rồi đấy.
Mình rất lúng túng vì mình đã đọc sách này bao giờ đâu. Đột nhiên, cô ấy nhìn sâu vào mắt mình rồi hỏi:
- Này, có phải ấy đang định tặng quyển này cho tớ không?
Không biết phải giải thích ra sao, mình đành phải gật đầu. Cô ấy chỉ cười:
- Mấy lần trước cũng đều là ấy tặng à?
Đã trót đâm lao thì đành phải theo lao. Mình đành gật đầu lia lịa.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay là sinh nhật tuổi 16 của Ngân Kim, cô ấy đã mời mình tới ăn bánh ngọt do chính tay cô ấy làm. Trong bữa ăn, lúc nghe Ngân Kim kể chuyện rất nhớ mẹ và mong muốn có mẹ như những bạn bè cùng lớp khác, mình không kiềm chế được nên đã kể cho cô ấy nghe sự thật về mẹ cô ấy. Ngân Kim đã bị sốc. Nhưng sau đấy khi biết tất cả những món quà cô ấy từng nhận được đều là của mẹ, Ngân Kim rất vui. Mình cũng đã giúp cô Trang gặp Ngân Kim một lần. Cô ấy vui vẻ hẳn lên sau buổi gặp đó.
Ngày… tháng… năm,
Ngân Kim đã biết mình còn có một cô em gái là Hạnh San. Cô ấy rất tò mò về Hạnh San nên bắt mình kể suốt. Mình nói Hạnh San rất biết quan tâm tới người khác và đã đem những thứ Hạnh San tặng mình cho Ngân Kim xem. Khi nhìn thấy Ngân Kim ngắm nghía chúng, mình đã bảo cô ấy giữ hộ mình. Mình biết Ngân Kim sẽ rất vui nếu có thứ gì đó từ người em gái cô ấy chưa bao giờ gặp mặt. Tuy nhiên, mình cũng sợ Hạnh San sẽ không vui nếu không thấy mình dùng những thứ cô ấy tặng.
***
Quyển nhật kí trên tay Hạnh San rơi xuống đất. Đọc đến đó, cô đã dần hiểu ra mọi chuyện và buông rơi quyển sổ trên tay xuống. Thiên Bình đã cho cô đọc nhật kí thời thơ ấu của anh để cô hiểu được những sự thật đã bị giấu kín suốt bao năm. Giọng Hạnh San lạc đi:
- Anh, chuyện này là sao? Ngân Kim là chị gái của em sao?
Thiên Bình gật nhẹ đầu:
- Đúng vậy, cô ấy là chị gái cùng mẹ khác cha với em. Hai người là chị em.
Hạnh San lắc đầu:
- Không, thật vô lí. Em không tin những gì anh nói đâu. Em về đây. Em sẽ hỏi mẹ.
Thiên Bình giữ cô lại:
- Hạnh San, em nghe anh nói đã. Mẹ em đã giấu chuyện này suốt bao năm. Em không thể để bố em biết được.
Hạnh San dựa đầu vào vai Thiên Bình. Cô thấy nước mắt mình rơi trên vai anh. Cô vẫn còn bàng hoàng sau khi biết được sự thật. Và cô còn đang khóc vì sự vô ý của mình, những câu hỏi thuở nhỏ đã đụng chạm tới nỗi buồn của Thiên Bình. Đã bao lần, cô làm anh phải nhớ lại anh đã mất đi gia đình hạnh phúc của mình như thế nào.
Thiên Bình cõng Hạnh San về nhà tối hôm đó. Khi ở trên lưng anh, Hạnh San hỏi:
- Sao anh lại cõng em? Em có bị đau chân gì đâu?
Thiên Bình hơi quay đầu lại nói:
- Trong một buổi tối mà đối mặt với nhiều chuyện như vậy, anh sợ đôi chân em chịu không nổi thôi.
- Sao chúng ta lại nói chuyện lại với nhau nhỉ? Em vẫn còn giận anh cơ mà?
Thiên Bình cười nhẹ:
- Em chịu đến gặp anh là anh biết em đã tha thứ cho anh rồi.
Đến trước cửa nhà Hạnh San, trước khi cô vào nhà, Thiên Bình đặt nhẹ hai tay lên vai cô rồi nói:
- Hạnh San, anh luôn coi bố mẹ em như bố mẹ của anh vậy. Anh mong em hãy đặt mình vào hoàn cảnh của cô Trang để nhìn nhận mọi việc. Vì đó là điều mà anh đã làm.
Hạnh San gật nhẹ đầu. Đêm hôm đó cô lặng lẽ khóc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, khi biết bố đã đi làm Hạnh San mới đi xuống nhà. Nhìn thấy hai mí mắt cô con gái cưng sưng húp, mẹ cô hoảng hốt:
- Hạnh San, có chuyện gì vậy con? Sao mắt con lại bị thế kia?
Hạnh San kéo mẹ ngồi xuống ghế rồi nói:
- Mẹ à? Con có chuyện muốn hỏi mẹ. Là về chị Ngân Kim.
Những lời mẹ nói làm Hạnh San thấy nặng trĩu trong lòng. Cô có cảm giác mình ngồi không vững trên ghế nữa.
- Hạnh San... Trước khi quen bố con thì mẹ đã kết hôn. Cuộc hôn nhân mai mối không tình yêu kết thúc chóng vánh vì người chồng trước của mẹ đã bỏ đi theo nhân tình khi đứa con đầu lòng mới được nửa năm. Mẹ không bao giờ gặp lại ông ta nữa. Mẹ đã phải nuôi nấng đứa con nhỏ rất vất vả. Đứa trẻ đó là Ngân Kim. Rồi mẹ gặp bố con. Ông ấy yêu mẹ và mẹ cũng yêu ông ấy. Nhưng mẹ chưa bao giờ có đủ can đảm thú nhận về quá khứ của mình với bố con. Con cũng biết bố con là đích tôn. Mọi người trong nhà sẽ không bao giờ chấp nhận cho ông lấy một người phụ nữ đã từng kết hôn và có con nhỏ như mẹ. Thế nên mẹ đã che giấu mọi chuyện. Mẹ đã gửi Ngân Kim cho một người họ hàng chăm sóc. Nhưng rồi mẹ rất nhớ con bé. Mẹ bị kẹt ở giữa quá khứ và hiện tại nên phải lén lút tới nhìn Ngân Kim từ xa. Sau này, Thiên Bình đã biết chuyện và giúp đỡ mẹ. Thiên Bình đã hứa sẽ bảo vệ Ngân Kim và giúp mẹ bù đắp những thiệt thòi cho con bé.
Hạnh San nhận ra Thiên Bình đã nói với cô sự thật. Để ngăn không cho cô không làm tổn thương người chị gái vốn đã chịu nhiều thiệt thòi của mình, anh đã cho cô biết sự thật.
***
Bảo Nam tới thăm Ngân Kim, cô nhìn anh và ngay lập tức hiểu rằng anh đã biết sự thật từ Thiên Bình. Cô mời anh vào nhà, pha trà rồi hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
- Anh muốn xem em có sao không? Lần trước cũng vì giúp anh mà em bị Hạnh San mắng oan.
Ngân Kim nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Em không sao. Anh nên đến thăm Hạnh San. Biết về sự tồn tại của một người chị gái như em, con bé hẳn rất sốc.
Bảo Nam cũng uống trà trong cốc của mình rồi nói:
- Nếu Hạnh San buồn thì sẽ có rất nhiều người an ủi cô ấy. Nhưng em thì khác.
Ngân Kim lắc đầu:
- Em không sao đâu. Em đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này từ lâu rồi. Anh tới gặp Hạnh San đi.
Bảo Nam định nói với Ngân Kim chuyện mình và Hạnh San đã chia tay nhau. Nhưng rồi, anh đành đứng lên và nói:
- Vậy anh đi đây. Ngân Kim à, em và Thiên Bình, thực sự rất giống nhau.
Cô ngước mắt lên nhìn anh:
- Giống ở điểm nào?
- Cả hai người đều luôn suy nghĩ cho người khác.
Ngân Kim lấy cái thìa bạc khuấy nhẹ trà trong cốc của mình:
- Thì anh cũng vậy mà Bảo Nam.
Anh đi rồi, chỉ còn mình Ngân Kim ngồi lại trong phòng. Cô tựa nhẹ đầu vào thành ghế, suy nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra. Những ngày tháng thơ ấu, cô đã bao lần thấy mình bất hạnh vì không có mẹ ở bên cạnh. Cô đã bao lần ghen tị với những đứa trẻ khác. Rồi thì Thiên Bình xuất hiện và cô đã biết được mình cũng có mẹ. Cô đã chấp nhận lùi lại làm một phần quá khứ của mẹ để được thỉnh thoảng gặp bà. Qua Thiên Bình, cô còn biết về một cô em gái bướng bỉnh trẻ con. Và rồi Ngân Kim cảm thấy mình không còn cô độc nữa. Trên đời này, cô có một người mẹ dù sống xa cách vẫn nghĩ về cô. Có một người bạn tâm giao thấu hiểu mọi tâm tư như Thiên Bình, lại có thêm một cô em gái chung một nửa dòng máu như Hạnh San. Đối với Ngân Kim, chỉ bấy nhiêu đó là đã quá đủ rồi.
Nghĩ kĩ rồi Ngân Kim đứng dậy đi lên nhà. Cô đã có một quyết định riêng của mình. Cô không thể làm xáo trộn cuộc sống của Hạnh San, cô không thể làm mối quan hệ của Thiên Bình - Hạnh San - Bảo Nam thêm rắc rối được nữa. Mẹ đã chịu nhiều đau khổ và dằn vặt, bà không đáng phải chịu thêm gì nữa. Ngân Kim kéo chiếc vali dưới gầm giường ra. Cô mỉm cười. Chẳng hiểu sao mà cô lại để vali ở vị trí đó nhỉ. Chắc là vì từ lâu, cô đã luôn chuẩn bị sẵn cho sự ra đi này. Ngân Kim xếp đồ đạc của mình vào trong vali. Cô cần phải biến mất một thời gian, để mọi việc từ từ lắng xuống. Thiên Bình và Hạnh San đều vì sự xuất hiện của cô mà cuộc sống của họ bị đảo lộn. Bây giờ đã đến lúc cô trả lại sự yên bình vốn có cho hai người ấy. Ngân Kim mở ngăn kéo ra. Những thứ Hạnh San tặng Thiên Bình và Thiên Bình nhờ cô giữ hộ thì cô vẫn còn để cẩn thận ở đây. Ngân Kim đặt tất cả lại lên bàn. Chiếc khăn len với những mũi đan vụng về, chiếc bút bi, đĩa nhạc cô đã bật nghe không biết bao nhiêu lần, tất cả chỉ để hình dung được rõ hơn về cô em gái không biết đến sự tồn tại của cô. Hạnh San sinh ra đã có tất cả những thứ mà Ngân Kim chưa từng có, lẽ ra Ngân Kim phải ghen tị với Hạnh San nhưng cô lại chưa từng có suy nghĩ đó. Hạnh San là em gái của cô, là ruột thịt của cô. Và dù chỉ biết về Hạnh San qua những lời kể của Thiên Bình, Ngân Kim cũng mong em gái cô được sống vui vẻ hạnh phúc. Cô viết lại một mảnh giấy và đặt trên bàn:
“Hạnh San, em có thể không coi chị là chị gái của em. Nhưng em sẽ mãi mãi là em gái của chị”.
Sau khi biết Ngân Kim tạm rời khỏi thành phố một thời gian, Thiên Bình cũng không vội đi tìm cô. Anh đã quen Ngân Kim lâu rồi, anh biết cô đã suy nghĩ kĩ trước khi có quyết định đó. Và anh tin tưởng vào quyết định của cô.
Cuộc sống có những ngày thời gian trôi qua vùn vụt thì cũng có những ngày từng giờ từng phút trôi qua chậm chạp một cách đáng sợ. Sau khi biết cái sự thật về một người chị gái của mình, Hạnh San vẫn chưa có phản ứng gì quá mạnh mẽ. Hàng ngày cô vẫn nói chuyện với mẹ bình thường, chẳng đề cập gì tới Ngân Kim. Cô cũng chẳng thèm trả lời Thiên Bình. Bây giờ anh nhắn tin hỏi han cô đều đặn nhưng cô có thiết tha gì. Mỗi lần đọc những tin nhắn của anh, cô lại tỏ vẻ chán nản hơn lúc trước. Hạnh San không biết phải trả lời tin nhắn thế nào. Những cảm xúc cứ đan xen lẫn lộn trong cô. Vui buồn, giận hờn, không rõ ràng một chút nào hết. Cô còn thích Thiên Bình không? Còn chứ, buổi tối hôm đó cô đã chủ định là thổ lộ tình cảm của mình với anh mà. Cô còn ghét Ngân Kim không? Tất nhiên là không, bây giờ cô và Bảo Nam đã kết thúc rồi, đâu thể giữ cái kiểu “giận cá chém thớt” mãi được. Nhắc tới Bảo Nam mới nhớ ra, đã lâu rồi Hạnh San không gặp anh. Tự nhiên lúc này người mà Hạnh San muốn nói chuyện không phải là Thiên Bình với những tâm tư tình cảm bí ẩn khó đoán mà là Bảo Nam đơn giản lạc quan. Cô nghĩ nhưng câu chuyện cười nhạt nhẽo của anh có khi lại làm cô thấy vui hơn lúc này. Nhưng họ đã chia tay nhau rồi. Cô đâu thể tự nhiên vì muốn có người tâm sự mà gọi điện cho anh được. Có khi nghe mọi chuyện xong Bảo Nam còn chế giễu cô ấy chứ. Nhưng rồi Hạnh San cũng vẫn nhắn tin cho Bảo Nam, dù chẳng hi vọng anh sẽ trả lời cô sau những lời cuối cùng cô đã nói với anh. Một tiếng sau, Hạnh San nhận được tin nhắn trả lời của Bảo Nam: “Em muốn đi chơi hả? Được, vậy chúng ta đi chơi. Em tới đây đi”.
Địa điểm mà Bảo Nam dẫn Hạnh San đi chơi không đâu khác ngoài nơi anh đã ăn bún thang cùng Ngân Kim. Hạnh San không thích ăn bún thang lắm nhưng vẫn miễn cưỡng tỏ vẻ hứng thú. Dù sao, bây giờ cô cũng chỉ muốn có một người ở bên cạnh mình mà thôi. Đang ăn, cô quay sang hỏi anh:
- Bảo Nam, anh có thấy lạ không? Hai chúng ta chia tay nhau rồi mà còn đi ăn uống chung thế này.
Bảo Nam lắc đầu:
- Không, có gì lạ đâu. Trước khi yêu nhau chúng ta là bạn, thì bây giờ hết yêu chúng ta cũng vẫn là bạn thôi.
Hạnh San gắp một lát trứng trong bát rồi hỏi:
- Thật ra thì, Bảo Nam này, sao anh lại thích em vậy?
Bảo Nam ậm ừ đáp:
- Khó nói lắm. Thích thì là thích thôi.
Hạnh San lắc đầu:
- Thấy không. Anh còn không biết tại sao anh thích em. Anh chỉ cố lắp ráp em cho vừa cái hình mẫu lúc nhỏ của anh thôi!
Bảo Nam lặng lẽ ăn. Những lời nói của Hạnh San không phải là không có lí. Dường như bây giờ hai người trở thành bạn bè rồi thì nói chuyện với nhau dễ dàng hơn lúc trước rất nhiều. Mối quan hệ mở và tình bạn giống như là hai từ đồng nghĩa vậy. Ăn xong, thấy còn sớm nên Bảo Nam và Hạnh San cùng đi lòng vòng trên phố. Khi đi ngang qua tiệm may áo dài La Hằng trên phố, Bảo Nam dừng lại và chỉ cho Hạnh San bộ áo dài trắng vẫn treo trong tủ kính:
- Em nhìn kìa. Anh đã từng định mua tặng em cái đó đấy.
Hạnh San nhìn bộ áo dài. Trông có gì khác bộ đồng phục cấp ba của cô đâu. Nhưng rồi nghĩ tới việc Bảo Nam đã bỏ qua tự ái đưa Hạnh San đi chơi, cô hỏi anh:
- Anh có muốn em mặc thử không?
Bảo Nam gật đầu. Khi Hạnh San mặc thử bộ áo dài, trông nó thực sự rất vừa với cô. Nhìn cô và Ngân Kim thực sự không khác nhau là mấy trong bộ áo dài trắng. Nhưng rồi anh vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Anh lắc đầu nói:
- May mà anh đã không mua cho em.
Trên đường về, Bảo Nam đột ngột quay sang hỏi Hạnh San:
- Này em, nếu như anh nhìn thấy hai người mặc cùng một thứ, trông giống hệt nhau mà anh lại thấy một người mặc đẹp hơn thì sao?
Hạnh San đáp không hề do dự:
- Thì chắc là một người có vóc dáng đẹp hơn.
Bảo Nam đi chậm lại:
- Không phải. Không có nhiều khác biệt đến thế.
Hạnh San quay sang liếc nhìn Bảo Nam một cái, tủm tỉm cười rồi nói:
- Thì chắc anh thích người đó hơn.
Và rồi như nhớ ra điều gì, Hạnh San vừa bứt bứt nhẹ những ngón tay mình, vừa nói:
- Bảo Nam, thật ra anh không cần tìm kiếm một người giống như hình mẫu lúc nhỏ của anh đâu. Làm gì có ai hoàn hảo trọn vẹn.
Anh nghe những lời cô nói, đặt nhẹ một bàn tay mình lên tay cô rồi dè dặt hỏi:
- Có phải chính vì anh lúc nào cũng yêu cầu cao mà mối quan hệ của chúng ta bị phá hỏng không?
Hạnh San nắm tay Bảo Nam, giữ trong tay mình một lúc rồi nói:
- Chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi. Anh đừng trách mình nữa. Bảo Nam, anh phải tìm được một người tốt với anh đấy. Anh đã hứa rồi mà.
Thấy tâm trạng của Hạnh San đã khá hơn lúc trước, đã biết cảm thông cho người khác. Bảo Nam liền nói ra điều vẫn đang đè nặng trong lòng anh:
- Hạnh San à? Em có thể chấp nhận Ngân Kim không?
Khi nghe thấy anh nói vậy, cô biết đã đến lúc cô cần phải có đối mặt với quyết định sẽ làm thay đổi cuộc đời mình mãi mãi. Hạnh San bước đi chầm chậm:
- Ngân Kim dù sao cũng là chị gái của em. Đó là điều không thể thay đổi. Em cũng muốn chấp nhận chị ấy. Nhưng hình như Ngân Kim không còn ở Hà Nội nữa, Thiên Bình cũng không nói với em chị ấy đi đâu.
Bảo Nam vui hẳn lên khi thấy Hạnh San vẫn còn quan tâm tới Ngân Kim. Anh nói:
- Chỉ cần em chịu chấp nhận Ngân Kim, anh tin là cô ấy nhất định sẽ quay về.
***
Tối hôm đó, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, Hạnh San định sẽ nói chuyện với bố về Ngân Kim. Cô đứng tần ngần trước cửa phòng làm việc của ông một lúc rồi mới dám gõ cửa:
- Bố à, con nói chuyện với bố một chút được không?
- Ừ, con vào đi.
Những giọt nước mắt trên má Hạnh San lại rơi xuống một lần nữa. Để giữ gìn sự bình yên của một gia đình, đôi khi những người trong cuộc phải tự mình giấu đi những sự thật hoặc phải tỏ ra không hề hay biết. Trước khi Hạnh San biết về Ngân Kim, trước khi Thiên Bình biết chuyện, thì bố cô đã biết từ lâu. Ông đã biết mẹ cô có một cô con gái riêng nhưng ông vẫn giữ im lặng bởi ông biết quãng đời trước của mẹ cô đã chịu nhiều khó nhọc, và ông vẫn yêu thương bà. Tất cả những món quà mẹ Hạnh San nhờ Thiên Bình chuyển cho Ngân Kim, tất cả những lần bà lén đi gặp cô con gái riêng, ông đều biết cả. Nhưng ông hiểu nỗi khổ tâm của mẹ cô, ông biết bà làm vậy vì không muốn Hạnh San bị tổn thương. Nước mắt trên mặt Hạnh San vẫn không ngừng tuôn rơi. Mẹ cô, Thiên Bình, Ngân Kim và bây giờ là bố cô, tất cả mọi người đều không ai muốn cô bị tổn thương cả. Họ đều nghĩ cho cô. Chỉ có cô là luôn nghĩ cho bản thân mình. Chỉ có cô là trách nhầm họ mà thôi. Bố đặt một bàn tay lên vai Hạnh San rồi nói:
- Con à, nếu như con muốn đưa chị con về đây thì cũng được. Bố đã có thể coi Thiên Bình như con trai mình thì cũng có thể coi Ngân Kim như con gái mình.
Hạnh San gật đầu, dù đang khóc nhưng môi cô vẫn mỉm cười.
Trong phòng mình, Bảo Nam đang nhìn cuốn lịch treo trên tường. Anh đếm từng ngày một. Thời gian trôi qua nhanh quá. Đã sắp tới ngày anh phải về lại Mĩ rồi. Bảo Nam nhớ lại cái ngày anh vội vã mua vé máy bay trên mạng rồi chạy như bay về nhà xếp đồ đạc. Lúc đó trong anh chỉ có niềm vui vì sắp được gặp lại người con gái mình thích. Bây giờ thì anh sắp phải dời khỏi đây mà không có cô ấy đi cùng. Thay vào đó, thì anh có thêm một người bạn từ nay chỉ nói những lời chân thật với anh.
Có tiếng chuông điện thoại của Bảo Nam vang lên. Anh vừa bắt máy thì đã nghe giọng lảnh lót của Hạnh San: “Bảo Nam, em muốn đi tìm chị Ngân Kim. Anh đi cùng em không?”
5. Tạm biệt
Thiên Bình tạm dẹp lại mọi việc để đi tìm Ngân Kim cùng Bảo Nam và Hạnh San. Anh cố suy nghĩ về những nơi cô có thể đến. Rồi nghĩ tới chuyện cô từng nói nhiều lần cái mong muốn được đi du lịch Đà Lạt một chuyến, Thiên Bình nghĩ lần này hẳn Ngân Kim sẽ đến Đà Lạt. Anh đem suy đoán này ra bàn bạc với Bảo Nam và Hạnh San. Họ có những phản ứng khác nhau. Hạnh San hơi ngạc nhiên:
- Anh có chắc không? Đà Lạt là ở Lâm Đồng, ở rất xa đây đấy. Chị ấy một mình lên trên đó được hay sao?
Thiên Bình gật đầu:
- Đúng vậy. Anh từng nghe Ngân Kim nói muốn lên Đà Lạt. Cô ấy cũng có một người bạn ở trên đó.
Hạnh San vẫn còn phân vân:
- Nhưng một người lúc nào cũng nhỏ nhẹ và yếu đuối như chị ấy có thể đi xa tới vậy ư?
Bảo Nam chỉ im lặng nhìn vào bản đồ đất nước treo trên tường. Anh cũng giống như Thiên Bình, nghĩ rằng Ngân Kim đang ở Đà Lạt. Anh biết Ngân Kim không hề yếu đuối giống như mọi người vẫn nghĩ. Một người yếu đuối thì không thể chịu đựng tất cả những thiệt thòi đó trong suốt ngần ấy năm. Một người yếu đuối thì không thể luôn nhìn đời bằng con mắt lạc quan như thế. Ngân Kim rất mạnh mẽ. Bảo Nam quay lại nhìn Hạnh San, trong lòng thầm nghĩ: “Em mới chính là người yếu đuối nhất đấy. Mãi mà không vượt qua được tình cảm dành cho Thiên Bình”.
Sau khi thống nhất, cả ba người vẫn quyết định tới Đà Lạt với hi vọng tìm gặp được Ngân Kim. Thành phố bé nhỏ, chưa bằng một nửa của Hà Nội nên Thiên Bình nhanh chóng tìm được địa chỉ nhà người bạn của Ngân Kim. Tên cô bạn ấy là Cẩm Anh. Cô ấy đã biết Thiên Bình từ trước. Lúc đầu Cẩm Anh rất xởi lởi khi Thiên Bình đến. Nhưng rồi khi nhìn thấy hai người lạ đi cùng là Hạnh San và Bảo Nam, trông Cẩm Anh có vẻ không thoải mái lắm. Vừa vào nhà Cẩm Anh, Hạnh San đã vồn vã hỏi:
- Chị này, chị Ngân Kim có liên hệ với chị không? Chị biết Ngân Kim ở đâu không?
Cẩm Anh liếc nhìn Thiên Bình một cái rồi nói:
- Không, chị không biết. Ngân Kim không gọi gì cho chị cả.
Hạnh San thất vọng:
- Vậy là uổng công lên tận đây rồi.
Thiên Bình chỉ nhìn Cẩm Anh rồi mỉm cười:
- Dù sao cũng cảm ơn em. Mà Cẩm Anh này, tối nay bọn anh chắc không kịp quay về Hà Nội rồi. Em cho Hạnh San ngủ nhờ một đêm ở đây được không? Anh và cậu bạn này sẽ ra khách sạn gần đây.
Hạnh San quay lại, đang định từ chối thì thấy Thiên Bình đưa ngón tay trỏ lên miệng, ý ngăn không cho cô nói gì. Cẩm Anh ngó ra ngoài trời. Trời đã nhá nhem tối. Cô đành gật đầu:
- Chỉ một đêm thì không sao. Hai anh cứ đi đi. Tối nay cô ấy ở nhà em cũng được.
- Vậy cảm ơn em nhiều nhé. Mai anh sẽ quay lại.
Nói rồi Thiên Bình ngoắc ngoắc tay:
- Bảo Nam, đi thôi.
Hạnh San lẽo đẽo đi theo Cẩm Anh lên phòng, trong người không cảm thấy thoải mái chút nào: “Cái anh Thiên Bình này. Sao vô duyên thế không biết. Tự dưng lại bắt mình ngủ ở nhà một người không quen biết”.
***
Trong phòng của một khách sạn gần nhà Cẩm Anh, Bảo Nam nằm vắt tay lên trán, cũng đang suy nghĩ về hành động khó hiểu nằm ngoài kế hoạch của Thiên Bình. Anh hỏi:
- Này, sao cậu lại bảo Cẩm Anh cho Hạnh San ngủ nhờ thế? Cô ấy thuê một phòng riêng ở đây cũng được mà.
Thiên Bình vừa xoay xoay chiếc điện thoại trong tay vừa nói:
- Mình làm thế vì muốn Cẩm Anh và Hạnh San có cơ hội nói chuyện với nhau.
- Nói chuyện gì?
Thiên Bình cười nhẹ, đặt điện thoại xuống bàn và khoanh hai tay lại trước ngực:
- Thật ra lúc Cẩm Anh liếc nhìn mình rồi mới trả lời Hạnh San thì mình đã biết cô ấy có gặp Ngân Kim. Lúc đầu cô ấy tưởng mình đến một mình nên rất hồ hởi. Sau đó nhìn thấy cậu và Hạnh San thì mặt cô ấy biến sắc luôn. Có lẽ Ngân Kim đã kể chuyện cho Cẩm Anh nghe nên Cẩm Anh tự có ác cảm với Hạnh San.
Bảo Nam lập tức ngắt lời Thiên Bình rồi ngồi bật dậy:
- Ngân Kim không bao giờ lại đi kể xấu về Hạnh San.
Thiên Bình gật đầu và nói tiếp:
- Mình biết. Nhưng Cẩm Anh dù sao cũng chỉ là một người nghe lại. Khó trách cô ấy tự suy diễn.
Bảo Nam hơi ậm ờ, lúc này nghe đến đây thì anh đã bắt đầu dần hiểu ra ý định của Thiên Bình. Anh tiếp lời:
- Vậy nên cậu nghĩ nếu Hạnh San và Cẩm Anh có thêm thời gian hiểu nhau thì Cẩm Anh sẽ biết Hạnh San đến đây là có ý tốt và nói cho chúng ta biết chỗ của Ngân Kim, đúng không?
Thiên Bình giơ một ngón tay cái ra khen ngợi Bảo Nam. Một lúc sau, trước khi hai người chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Bảo Nam quay sang giường bên cạnh hỏi Thiên Bình:
- Này, mình vẫn còn một điều không hiểu.
Thiên Bình đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố trả lời:
- Điều gì?
- Tại sao bạn gái cậu bỏ đi đã gần một tháng mà cậu vẫn bình thản như không có gì xảy ra vậy?
Thiên Bình bật cười vì sự ngộ nhận của Bảo Nam:
- Không biết cậu là người thứ bao nhiêu hỏi mình câu này và đây là lần thứ bao nhiêu mình phải nhắc lại câu này rồi. Ngân Kim không phải là bạn gái của mình.
Bảo Nam một lần nữa ngồi bật dậy:
- Vậy, cậu với cô ấy, chỉ là bạn thôi sao?
Thiên Bình ngáp dài một cái:
- Tất nhiên rồi. Mình với cô ấy chỉ là bạn thôi.
- Vậy còn Hạnh San thì sao? Cậu có thích cô ấy không?
Thiên Bình ném một chiếc gối sang giường của Bảo Nam rồi nói:
- Ngủ đi. Đừng hỏi mình nữa.
Bảo Nam nhặt chiếc gối bị rơi xuống đất lên, lẩm bẩm: “Chỉ là, cô ấy thích cậu lâu như vậy, nếu cậu không thích lại, thì tội nghiệp cô ấy lắm”.
***
Ở cách đó vài con phố, Hạnh San đang chịu cảnh nằm đệm trên sàn nhà của Cẩm Anh. Cô xoay qua xoay lại, cố tìm một tư thế thoải mái nhất trong khi lưng thì đang đau ê ẩm. Cẩm Anh ngó thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hạnh San thì hỏi:
- Em nằm thẳng lại đi. Mà này, sao em lại muốn tìm Ngân Kim vậy?
Hạnh San cảm thấy câu chuyện của mình quá dài dòng và phức tạp để có thể là chương trình kể chuyện đêm khuya cho Cẩm Anh. Cô chỉ đáp ngắn gọn:
- Chị ấy là chị gái của em. Em nhớ chị gái của mình nên muốn đi tìm thôi.
Cẩm Anh ngừng một lúc rồi hỏi tiếp:
- Thế mà chị cứ tưởng quan hệ của hai người không tốt lắm.
Hạnh San nuốt nhẹ một cái rồi nói chậm rãi:
- Đó là trước đây thôi. Tất cả là lỗi của em. Em tìm chị Ngân Kim vì muốn xin lỗi chị ấy.
Cẩm Anh không nói gì nữa. Một lúc sau, Hạnh San thấy chiếc giường hơi rung lên. Cẩm Anh nằm dịch sang một bên rồi nói vọng xuống:
- Em lên đây nằm cùng chị đi. Giường còn rộng lắm.
Hạnh San trèo lên giường nằm, trong lòng không khỏi thấy khó hiểu về sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Cẩm Anh.
Sáng hôm sau, Cẩm Anh đã chịu nói cho Thiên Bình biết chỗ của Ngân Kim. Cô ấy đang ở trong nông trại trồng hoa của nhà Cẩm Anh. Nông trại nằm tít trên núi, có một rừng thông bao quanh rất thơ mộng. Đường lên nông trại lòng vòng, phải đi rất lâu mới lên được tới gần trên. Hạnh San mệt quá thở dốc, rồi nhìn thấy Bảo Nam vẫn đi băng băng, cô ngạc nhiên:
- Sao anh leo khỏe quá thế? Không mệt à?
Bảo Nam hơi đỡ một tay Hạnh San lên:
- Anh tập leo núi nhân tạo từ bé mà. Hồi trước anh rủ em đi tập cùng thì em không đi cơ.
Hạnh San nhăn mặt:
- Anh đừng đứng đó nói nữa. Mau xuống đỡ em chút đi.
Bảo Nam đỡ Hạnh San đi một đoạn. Và rồi cả Thiên Bình cũng xuống đỡ cô. Một lúc sau, Hạnh San từ từ rồi nghiêng hẳn về phía Thiên Bình. Cuối cùng cả ba cũng lên được nông trại trên đỉnh núi. Họ cũng tìm thấy Ngân Kim rất nhanh. Cô đang ngồi trong vườn gieo những hạt giống hoa cúc đầu tiên. Bảo Nam, Thiên Bình và Hạnh San nhìn nhau một lượt không biết ai sẽ là người nên nói chuyện với Ngân Kim đầu tiên. Rồi đột nhiên, cả Bảo Nam và Thiên Bình đều đẩy nhẹ vào lưng Hạnh San một cái. Cô kêu lên “Á” và Ngân Kim giật mình quay lại. Bảo Nam nói lớn: “Thiên Bình, đi kiếm cái gì uống đi. Khát nước quá”. Họ nấp vào một góc của nông trại và cố căng tai nghe xem Hạnh San nói gì với Ngân Kim. Tuy nhiên hai cô gái nói nhỏ quá làm họ không thể nghe được. Một lúc sau, nhìn thấy Ngân Kim nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy Hạnh San, rồi hai chị em họ cùng khóc, Bảo Nam và Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm. Sứ mạng của họ đến đây là đã hoàn thành.
***
Tối hôm đó, Bảo Nam đang đi bộ trong vườn hóng gió một mình thì nhìn thấy Ngân Kim đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài hiên nhà. Anh cũng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh cô. Ngân Kim quay sang anh mỉm cười:
- Anh chưa đi ngủ à?
- Chưa. Anh thấy gió hôm nay mát quá nên chưa muốn ngủ vội. Còn em, Hạnh San đâu?
- Hạnh San ngủ rồi. Hôm nay em vui quá nên không ngủ được. Hôm nay là ngày vui nhất đời em, em muốn nó được lâu hơn một chút.
Cả Bảo Nam và Hạnh San đều yên lặng tận hưởng cái cảm giác trong lành của từng cơn gió trong khu vườn. Được một lúc, Ngân Kim đung đưa chiếc xích đu và nói:
- Hạnh San thật may mắn vì có anh ở bên.
- Ý em là sao?
Ngân Kim cười nhẹ:
- Anh từ Mĩ về Việt Nam vì Hạnh San, lại cùng Hạnh San lên tận đây tìm em. Có một người như anh ở bên em gái em, em thấy rất yên tâm.
Bảo Nam cũng gật gật đầu. Nhưng rồi anh lại cảm thấy không đúng lắm. Có phải anh đến đây hoàn toàn vì Hạnh San không? Bảo Nam còn chưa biết giải thích điều mâu thuẫn trong đầu mình như thế nào thì có tiếng Thiên Bình gọi giật lại từ phía sau: “Bảo Nam, vào tắm đi. Nước nóng rồi đấy”. Ngân Kim đẩy nhẹ chiếc xích đu của Bảo Nam một cái:
- Anh vào đi.
Thiên Bình ngồi thế vào chiếc xích đu Bảo Nam đang ngồi. Đoạn anh ngẩng lên nhìn bầu trời và mỉm cười. Ngân Kim nhìn anh rồi nói:
- Từ hồi em quen anh tới giờ, chưa thấy anh cười thoải mái như vậy bao giờ.
Thiên Bình đứng lên, đi ra phía sau và hơi đẩy chiếc xích đu của Ngân Kim:
- Hôm nay anh rất vui. Cuối cùng thì em và Hạnh San đã nhận nhau rồi.
Ngân Kim hơi quay đầu lại:
- Nhìn thấy Hạnh San vui vẻ như vậy em cũng thấy hạnh phúc.
Và rồi, Ngân Kim buột miệng nói:
- Hạnh San thật may mắn anh nhỉ. Có một người như Bảo Nam luôn ở bên cạnh.
- Ừ, chỉ tiếc là họ đã chia tay nhau.
Ngân Kim giữ chiếc xích đu lại. Cô đứng lên:
- Cái gì? Chia tay?...
***
Một tuần sau, Ngân Kim đang bị bịt mắt bằng một dải lụa. Hạnh San đẩy nhẹ lưng cô từ đằng sau, vừa mở cánh cửa phòng vừa vui vẻ nói: “Nào nào, chị không được ti hí đấy. Sắp đến rồi”. Đến giữa phòng, Hạnh San kéo dải băng bịt mắt ra khỏi mặt Ngân Kim. Cô reo lên: “Xem này, chị thích không. Em đã trang trí lại phòng mình đấy. Từ nay chúng ta sẽ cùng nhau ở đây”. Ngân Kim nhìn quanh phòng, và cô suýt bật khóc vì xúc động khi nhìn thấy hai chiếc giường đơn giống hệt nhau được đặt trong phòng. Trên thành giường có khắc tên của cô và Hạnh San.
- Cảm ơn em.
- Không có gì. Chị à, chúng ta ăn kem đi.
Đang ăn thì Hạnh San đột nhiên quay sang nói thầm với Ngân Kim:
- Chị này, em hỏi chị một điều. Chị phải nói thật nhé?
Ngân Kim gật đầu, băn khoăn không biết Hạnh San định hỏi việc gì.
- Chị có thích anh Thiên Bình không?
- Ồ không không. - Ngân Kim vội vàng phủ nhận.
Hạnh San như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, cô hỏi tiếp:
- Vậy anh Thiên Bình có đang thích ai không?
- Chị nghĩ chắc là không đâu. Suốt ngày chỉ thấy anh ấy đi học và làm việc thôi. Đến thời gian hẹn hò có khi còn không có ấy chứ.
Hạnh San giục Ngân Kim ăn kem rồi cứ tủm tỉm cười suốt. Tối hôm đó, khi hai chị em đang nằm đọc báo trên giường, Hạnh San hỏi Ngân Kim:
- Chị này, chị nghĩ trong chuyện tình cảm ấy, con gái có nên chủ động không?
Ngân Kim đáp, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào ô Sudoku trong tờ báo:
- Chủ động à? Chắc là có. Bây giờ cũng là thời hiện đại rồi mà. Bình đẳng giới.
Hạnh San gật đầu:
- Nhưng nếu mình bị từ chối thì sao?
Ngân Kim lúc này mới đặt tờ báo sang một bên, nhìn Hạnh San và nói:
- Thì vẫn tốt hơn là mình không biết người đó nghĩ thế nào về mình rồi cứ chờ đợi trong vô vọng.
Sau khi nói xong câu đó, cả Ngân Kim và Hạnh San đều có những suy nghĩ khác nhau. Ngân Kim vừa nói ra điều mình thực sự nghĩ. Nhưng cô cũng biết để làm được điều đó là rất khó. Cô cũng không chắc mình có thể làm được không nữa. Ngân Kim trằn trọc, nằm xoay người sang một bên. Nếu chủ động bày tỏ tình cảm của mình rồi bị từ chối thì sao. Liệu có đủ dũng cảm để nhận một câu từ chối không? Hạnh San thì càng thêm chắc chắn về quyết định của mình. Thời gian của Hạnh San ở Việt Nam sắp hết, cô sắp phải quay về Mĩ tiếp tục khóa học của mình nên cô muốn biết Thiên Bình nghĩ gì về cô. Liệu anh có cùng cảm giác giống như cảm giác cô đã có với anh từ ba năm trước không?
***
Hạnh San đã lên kế hoạch cho việc này cả tuần. Cô suy nghĩ mãi về những địa điểm gắn liền với kỉ niệm của hai người. Cô cũng thử suy đoán mẫu người như Thiên Bình liệu sẽ thích được theo đuổi kiểu như thế nào. Sáng thứ bảy, Hạnh San hẹn Thiên Bình ở thư viện gần trường, lấy cớ là muốn tìm hiểu một chút về luật kinh tế nên nhờ anh chọn sách giúp. Khi đã cầm trên tay vài cuốn sách, Hạnh San đi bên cạnh Thiên Bình và hỏi bâng khuâng:
- Anh nhớ lúc nhỏ chúng ta hay tới đây không?
- Ừ, nhớ chứ.
- Lúc đó em rất hay chơi trốn tìm.
Thiên Bình bật cười:
- Đúng vậy, đến thư viện mà em chẳng bao giờ chịu học cả.
Hạnh San dừng lại ngay chỗ cái bàn mà cô hay chui vào trốn lúc bé.
- Nhưng tại sao anh chẳng bao giờ chịu đi tìm em cả?
- Vì thế nào đến lúc hết giờ, thư viện đóng cửa em cũng đi tìm anh.
Hạnh San để một bàn tay lên mặt bàn làm điểm tựa rồi hỏi tiếp:
- Thật ra là… hình như, từ hồi đó, thì em đã thích anh rồi.
Thiên Bình không hề chuẩn bị trước cho lời thú nhận bất ngờ này từ Hạnh San. Lúc này, anh nghĩ chính mình mới là người cần cái bàn làm điểm tựa. Hạnh San liền nói tiếp, quyết định nói một lần cho hết mọi tâm tư luôn:
- Cả lần em thức đêm, lén bật đèn pin trong chăn để đan khăn len tặng anh, rồi lần em đạp xe đi tìm mua đĩa nhạc cho anh, tất cả đều là vì em rất thích anh.
Cô ngập ngừng một chút, rồi hơi tiến lên một bước tới gần anh hơn, cô nói:
- Thiên Bình, ba năm trước, em đã rời khỏi đây mà chưa có được một câu trả lời từ anh. Bây giờ, em sẽ hỏi. Anh có thích em không?
Anh nhìn vào mắt cô. Bỗng dưng cả thời thơ ấu hai người luôn ở bên cạnh nhau hiện ra trước mắt anh, những câu chuyện cười của cô, những câu hỏi vô tư thỉnh thoảng lại làm anh buồn, tất cả trở nên rõ mồn một. Và rồi, vì không thể lẩn trốn mãi được nữa. Anh đành phải nói ra điều đã ở trong lòng anh bấy lâu nay:
- Hạnh San, từ lúc 11 tuổi anh đã vào nhà của em sống. Đối với anh, bố mẹ em cũng như bố mẹ của anh. Còn em, cũng như em gái của anh.
Hạnh San bàng hoàng khi nghe câu trả lời đã quá rõ ràng từ Thiên Bình. Một cách nói tránh để không phải nói thẳng thừng ra là anh không thích cô. Có chăng chỉ là như một người anh trai đối với em gái của mình mà thôi. Không tin vào tai mình, cô hỏi lại:
- Nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện để em không bị tổn thương, kể cả bị em hiểu lầm thì anh vẫn chấp nhận. Tất cả những việc đó, thì là sao chứ?
Thiên Bình lắc đầu:
- Hạnh San, em là một phần trong gia đình của anh. Anh chỉ làm những việc bảo vệ gia đình của mình mà thôi.
Hạnh San có cảm giác đôi chân mình như đang khuỵu xuống. Cô từ từ quay người đi ra phía cửa, nói nhẹ:
- Em hiểu rồi. Cảm ơn anh vì đã cho em câu trả lời.
Ra tới ngoài đường, nhìn thấy gần đó là bến xe buýt đi qua nhà mà hồi nhỏ cô và Thiên Bình thường cùng đi, Hạnh San hỏi:
- Anh đi cùng em một chuyến xe nữa nhé. Được không?
Thiên Bình gật nhẹ đầu. Họ cùng hướng mắt về phía chiếc xe đang đến từ xa. Khi đã ngồi trên xe, trong lòng Hạnh San chỉ nghĩ đây sẽ là chuyến xe cuối cùng cô ngồi bên cạnh Thiên Bình. Cô sẽ cho mình được mộng mơ một lần cuối. Cô sẽ đi qua những ngày tháng tuổi thơ một lần nữa. Rồi thì cô sẽ tạm biệt những lầm tưởng ngây thơ, tạm biệt tình cảm đơn phương dành cho anh. Nghĩ tới đó, nước mắt Hạnh San như chỉ trực trào ra. Ngồi bên cạnh Hạnh San, Thiên Bình cũng vừa mới nhận ra đây là lần đầu tiên họ ngồi trên xe buýt mà Hạnh San im lặng không nói gì cả. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ lao đi vun vút, dễ làm người ta chỉ muốn nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì cũng tới bến xe gần nhà Hạnh San. Tới nơi, Thiên Bình quay sang bảo Hạnh San:
- Bến cuối rồi, chúng ta phải xuống thôi.
Hạnh San lững thững bước xuống xe. Cô nhìn Thiên Bình, buồn bã:
- Thực sự, em phải quên đi tình cảm dành cho anh sao?
Khi nhìn thấy Hạnh San lúc đi thì vui vẻ mà lúc về lại buồn rầu, Ngân Kim đã đoán ra được câu trả lời của Thiên Bình. Cô không kiềm lòng được khi nhìn thấy Hạnh San ngồi lặng lẽ trong phòng. Ngân Kim tới bên cạnh, vừa định nói vài lời an ủi thì Hạnh San đã nắm lấy cánh tay cô và dựa đầu vào vai cô, giọng nói nghèn nghẹn:
- Chị à, yêu đơn phương, là đau khổ như vậy sao?
Ngân Kim khẽ gật đầu. Cô biết lúc này đây mọi lời an ủi sẽ đều là sáo rỗng vô ích. Chỉ có thời gian, rồi sẽ làm vơi dần đi nỗi buồn.
***
Thiên Bình không gặp lại Hạnh San từ ngày ấy. Anh vẫn gọi điện hỏi thăm bố mẹ cô đều nhưng không đả động gì tới Hạnh San. Nếu anh có tới nhà cô cũng toàn chọn những lúc Hạnh San không ở nhà. Anh sợ nếu Hạnh San gặp lại anh, cô sẽ càng nhớ tới việc anh đã từ chối tình cảm của cô, còn anh sẽ càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn. Nhưng đối với Thiên Bình, tình yêu miễn cưỡng sẽ không bao giờ hạnh phúc. Hạnh San xứng đáng có một người yêu thương cô ấy tự nguyện. Rồi một lần, Ngân Kim tới thăm Thiên Bình. Nhìn thấy cô ngoài cửa, anh hơi ngạc nhiên. Ngân Kim cười nói:
- Có định cho em vào nhà không đây? Hay là anh cứ muốn trốn mãi?
Khi cả hai đã ngồi trong bếp, Thiên Bình rót sữa ra cốc cho Ngân Kim và hỏi:
- Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?
Ngân Kim gật đầu. Rồi Thiên Bình hỏi nhỏ tiếng lại:
- Hạnh San thì sao?
- Hạnh San vẫn khỏe. Mà cũng sắp quay lại Mĩ rồi. Cuối tuần này bay.
Thiên Bình uống một ngụm sữa, gật gật đầu. Mùa hè đúng là sắp kết thúc thật rồi. Ba năm trước, cô đã đi khỏi đây với một trái tim bị anh làm tổn thương. Ba năm sau, cô vẫn còn như thế?
Ngân Kim nhìn quanh nhà. Hình như có vẻ trống trải rộng rãi hơn mọi ngày. Thiên Bình thấy ánh mắt của Ngân Kim thì giải thích:
- Cả Bảo Nam cũng sắp đi rồi. Cậu ta đang dọn đồ. Hôm nay còn đi mua thứ gì đó làm quà cho người nhà bên Mĩ.
Rồi đột nhiên, nhìn thấy những ngón tay của Ngân Kim hơi nắm lại, Thiên Bình kéo chiếc ghế của mình lại gần cô rồi hỏi:
- Ngân Kim, có chuyện gì vậy?
Cô lắc đầu, tránh không nhìn vào mắt anh:
- Không, không có gì.
Thiên Bình giả vờ nghiêm mặt lại, anh nói:
- Chúng ta đã nói là sẽ không giấu nhau chuyện gì cơ mà.
***
Bảo Nam đã mua hết xong những thứ cần mua làm quà. Nhưng lẽ ra phải vui thì bây giờ, nghĩ tới việc phải dời xa thành phố này, anh lại cảm thấy buồn. Bảo Nam cũng không hiểu mình đang thực sự nghĩ gì. Lúc đầu, mục đích của anh tới đây là để tìm gặp một người con gái. Bây giờ họ đã chia tay nhau, đáng lẽ anh phải muốn dời khỏi càng sớm càng tốt thì giờ anh lại cảm thấy lưu luyến, muốn ở lại đây lâu hơn bao giờ hết. Bảo Nam đá nhẹ vào một hòn đá trên đường. Anh không có người thân ở Việt Nam. Anh tới đây là vì Hạnh San. Liệu có bao giờ anh quay trở lại nơi này không? Cuộc hành trình tìm kiếm người con gái hoàn hảo theo hình mẫu của anh vẫn chưa kết thúc. Nếu như anh không tìm được cô gái ấy ở đây? Liệu anh có quay lại đây nữa không?
Rồi thì ngày chia tay cuối cùng cũng đến. Trong số những người ra tiễn Hạnh San và Bảo Nam có cả Thiên Bình và Ngân Kim. Hạnh San tuyệt nhiên không nói gì, cũng không nhìn gì tới Thiên Bình cả. Chỉ cho tới tận lúc sắp phải vào cửa hải quan, cô mới lại gần chỗ Thiên Bình đang đứng. Anh chỉ vừa kịp nói một câu: “Anh xin lỗi” thì Hạnh San đã ngắt lời. Cô nói rất nhỏ, chỉ đủ để Thiên Bình nghe thấy: “Anh đừng nói gì cả. Hãy để em giữ lấy lòng tự trọng của mình”.
Và rồi cô nhìn anh một lần nữa. Nhìn lại cả một quãng thời gian cô đã theo đuổi tình yêu không có thật, nhìn lại những lần cô đẩy người yêu thương mình ra xa chỉ để được ở bên cạnh anh. Hạnh San đặt bàn tay mình lên tay Thiên Bình, cô xiết nhẹ một cái rồi buông ra. “Đến cuối cùng, em cũng vẫn phải buông tay anh ra”. Ngân Kim và Bảo Nam chia tay nhau rất nhanh. Cả hai đều có vẻ lúng túng. Bảo Nam không biết có nên nói câu hẹn gặp lại không vì anh cũng không chắc mình có còn quay lại đây nữa hay không. Còn Ngân Kim, cô không tin chỉ một thời gian ngắn như vậy có thể làm Bảo Nam nảy sinh tình cảm với mình. Và cô sợ phải nghe câu từ chối. Cô đã nhìn thấy Hạnh San đau khổ ra sao khi bị tình yêu đơn phương mãi chỉ là đơn phương, cô đã nhìn thấy Thiên Bình khó xử ra sao. Ngân Kim không muốn mình và Bảo Nam giống như vậy. Cô muốn giữ lại những kỉ niệm về một tình bạn đẹp trong anh.
“Nếu sau này, một lần trong cuộc đời mình, bạn gặp được người bạn thực sự yêu thương, và bạn cũng tin người đó sinh ra là để dành cho mình, thì bạn nhất định phải nắm lấy cơ hội để được ở bên người ấy, không được bỏ cuộc. Chỉ cần nghĩ là một ngày người ấy cũng có cảm xúc giống như bạn, thì có khó khăn nào là bạn không thể vượt qua”.
Những giọt nước mắt cứ chực chờ sẵn ở khóe mắt Bảo Nam từ lúc nào khi anh nghe thấy câu danh ngôn cô bé ngồi bên đọc. Tại sao anh lại khóc? Tại sao anh lại cảm thấy buồn bã như vậy? Liệu có phải vì anh cuối cùng đã tìm được người đó? Người anh thực sự yêu thương, người sinh ra để dành cho anh. Bảo Nam quay sang hỏi Hạnh San:
- Hạnh San, có thật là chúng ta phải nắm lấy cơ hội để được ở bên người mình yêu không?
Hạnh San gật nhẹ đầu, cô liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
- Bảo Nam, anh mau gọi điện đi. Sắp tới giờ bay rồi đó.
Bảo Nam vội đứng lên, chạy ngay về phía không có tiếng ồn, cầu trời cho mình không đánh mất tình yêu một lần nữa. Và lần này, sau một lần bỏ quên, ông trời đã rộng lượng với anh. Khi vừa nghe thấy tiếng Ngân Kim ở đầu dây bên kia, Bảo Nam nói nhanh:
- Ngân Kim, em hãy nghe anh nói này. Ai cũng nói anh đến đây là vì một người con gái. Họ đã đúng. Anh đến đây vì Hạnh San. Nhưng lần tới, khi anh quay lại đây, sẽ là vì em. Anh sẽ quay lại đây vì người anh muốn tìm là em. Anh nhất định sẽ quay lại tìm em.
Ngân Kim mỉm cười hạnh phúc, cô nói khẽ:
- Bảo Nam, em sẽ chờ anh.
***
Thiên Bình đang ngồi chờ ở bến xe buýt ngoài cửa thư viện. Trên tay anh là lá thư Hạnh San nhờ Ngân Kim đưa lại cho anh. Trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ:
“Thiên Bình, em đã lặng lẽ yêu anh trong một thời gian dài. Em sẽ cố quên đi tình cảm đó. Dù biết là rất khó nhưng em sẽ cố. Và một ngày nào đó, em sẽ gặp được người có thể trao trái tim cho em. Anh sẽ chúc phúc cho em chứ?”.
Thiên Bình gập nhẹ lá thư lại, cất vào túi áo. Một chuyến xe buýt nữa lại đến. Trong cuộc đời của mình, anh đã đi cùng cô bao nhiêu chuyến xe tất cả nhỉ? Anh bước lên xe và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc. Xe đi được một đoạn, Thiên Bình thấy cảm giác ngồi trên xe lúc này thật khác lạ, không giống ngày thường chút nào. Vẫn con đường giống như cũ, cảnh vật hai bên đường cũng giữ nguyên. Có gì khác đâu nhỉ? Có lẽ điều khác biệt duy nhất là cô gái nhỏ ngày nào không còn ở bên cạnh anh nữa.
Máy bay đã bay được bốn tiếng, Hạnh San ngó sang Bảo Nam đã ngủ quên từ lúc nào, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Anh đã từng dành hết mọi tâm tư tình cảm cho cô. Nhưng chính là vì cô, đã không trân trọng tình cảm của anh, đã đẩy anh xa khỏi cô. Có lẽ cô đã sai, cô đã đùa với tình yêu rồi bị tình yêu đùa lại lúc nào không hay.
Nghĩ tới Hạnh San, Bảo Nam thấy hơi áy náy vì thái độ của mình chiều nay. Hình như anh đã hơi quá đáng thì phải. Chưa bao giờ anh nặng lời với cô, vậy mà hôm nay anh lại hung dữ như vậy. Và Bảo Nam nhớ lại những kỉ niệm của mình với Hạnh San, nhớ lại những việc mình đã làm cho cô. Bảo Nam rất thích tập leo núi. Trước khi quen Hạnh San, cuối tuần nào anh cũng cùng đám bạn thân đi leo núi nhân tạo. Nhưng khi Hạnh San kêu cô dễ bị chóng mặt, Bảo Nam đã không đi nữa mà dành cuối tuần đi xem phim, xem nhạc kịch cùng cô. Không muốn Hạnh San suốt ngày ăn mấy thứ đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe, Bảo Nam thường mang cơm tối mẹ mình nấu tới cho Hạnh San. Anh lặng lẽ làm mọi việc vì anh nghĩ sẽ có ngày mình làm cô cảm động. Lúc đầu khi Hạnh San nói muốn mối quan hệ của họ là không chính thức, Bảo Nam đã ngờ ngợ cô còn có hình bóng nào khác trong trái tim mình. Nhưng rồi anh không gặng hỏi cô, bởi anh hi vọng sự chăm sóc của anh sẽ làm cô sớm toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho anh. Nhưng đôi khi, tình yêu không thể chỉ là sự cố gắng từ một phía. Mối quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ là chính thức nếu chỉ có mình anh muốn thế. Cần phải có cả cô, cần phải có sự cố gắng của cô nữa thì mới thành được. Nghĩ vậy, Bảo Nam bật dậy, mở laptop ra và gửi một inbox trên facebook cho Hạnh San:
“Anh biết tình yêu là không điều kiện, nhưng con người dù có cho đi nhiều đến mấy trong tình yêu cũng chỉ là ích kỉ mong được nhận lại nhiều hơn thôi. Em hãy hiểu cho anh. Anh có thể sẵn sàng ở bên cạnh em thì anh cũng cần em chọn ở bên anh.”
Xong đâu đấy, Bảo Nam đóng máy tính lại, đi ra ban công căn hộ. Anh nhìn bầu trời đêm, lắng nghe những tiếng côn trùng kêu buổi đêm rồi lẩm bẩm: “Anh biết mình không nên ép em phải lựa chọn. Nhưng anh muốn em tôn trọng và công nhận những điều anh đã làm cho em”.
Rồi như muốn tìm kiếm người đồng tình với quyết định của mình, Bảo Nam vào nhà lấy máy điện thoại và gọi cho Ngân Kim. Mới có hơn 7 giờ tối nên cô chỉ vừa ăn cơm xong. Ngân Kim vừa nhấc điện thoại, Bảo Nam hỏi thăm qua loa một chút rồi nói luôn chuyện chính:
- Ngân Kim, giả sử Thiên Bình làm một số việc mà không nói cho em biết. Lại có những hành động như đang che giấu điều gì đó. Thì em có giận không?
Ngân Kim lắc đầu:
- Không.
- Tại sao?
Ngân Kim nuốt nhẹ một cái rồi nói:
- Vì em tin anh ấy. Em tin là nếu Thiên Bình phải che giấu một điều gì đó thì anh ấy cũng đã cân nhắc kĩ trước khi làm.
Bảo Nam im lặng một lúc, suy nghĩ về nhưng điều Ngân Kim vừa nói. Rồi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh ở đầu dây bên kia, cô nói:
- Còn anh, anh có tin Hạnh San không?
Bị vướng vào một câu hỏi của Ngân Kim, Bảo Nam phải tự tìm kiếm câu trả lời cho mình. Và anh đối diện với một nỗi sợ mà chính bản thân anh cũng đang cố che giấu. Bảo Nam quyết định chóng vánh sẽ về Việt Nam nghỉ hè, không quan tâm tới việc mình không quen biết bất cứ ai ở đây chỉ vì anh muốn giữ Hạnh San ở trong tầm mắt của mình. Anh sợ cô sẽ quên mất anh nếu họ không gặp nhau. Bảo Nam chưa từng thực sự tin tưởng Hạnh San. Cũng giống như cô không hề tin anh.
***
Bảo Nam không cần chờ tới một tuần để có được câu trả lời của Hạnh San. Ngay sáng hôm sau, anh ngủ dậy thì đã thấy cô trả lời inbox của mình. Cô nói rất ngắn gọn, chỉ hẹn anh ra quán cà phê gần khu chung cư anh đang ở. Khi Bảo Nam vừa ngồi xuống ghế, Hạnh San đã nói thẳng:
- Bảo Nam, chiều nay em sẽ gặp Thiên Bình.
Bảo Nam vẫn im lặng.
- Anh không muốn biết em và Thiên Bình gặp nhau vì chuyện gì sao?
Bảo Nam nhớ lại những lời Ngân Kim nói với anh về sự tin tưởng nên lắc đầu:
- Em gặp bạn của em, anh không cần phải biết chi tiết.
Hạnh San ho nhẹ một cái rồi nói:
- Bảo Nam, em sẽ nói với Thiên Bình. Là em thích anh ấy. Người duy nhất em từng thích là anh ấy, không phải người bạn trai hiện tại của em.
Bảo Nam đẩy ghế đứng dậy định bước đi luôn thì Hạnh San nói tiếp:
- Chúng ta hãy chia tay nhau đi. Em cũng quá mệt mỏi vì cứ phải lừa dối trái tim mình rồi.
Nghe thấy những lời thật lòng của Hạnh San, Bảo Nam từ từ quay đầu lại, anh chỉ nói:
- Em đừng nói nữa, anh đã cố quên đi rồi. Anh đã cố để coi đó không phải là sự thật rồi. Sao em lại nhẫn tâm như vậy?
Hạnh San cố cắn chặt răng để những giọt nước mắt không tuôn ra. Cô cương quyết nói:
- Tình cảm của chúng ta, những gì chúng ta đã có, đối với em, chỉ là một trò đùa mà thôi.
Bảo Nam nắm chặt bàn tay mình lại, anh biết mình không thể lay chuyển quyết định của Hạnh San. Và bây giờ, chính anh cũng không còn muốn thay đổi quyết định đó nữa. Lần đầu tiên anh nhìn rõ mọi chuyện, nhìn rõ được cô coi anh là gì. Bảo Nam nói rõ từng tiếng một, giọng hơi nghèn nghẹn:
- Hạnh San, một ngày nào đó em sẽ phải hối tiếc vì đã đùa cợt với tình cảm của anh. Một ngày nào đó, anh sẽ tìm được một người tốt hơn em.
Và Bảo Nam bỏ đi. Trong lòng không khỏi cảm thấy cay đắng vì cuộc chia tay với người con gái đã khiến anh bỏ lại cuộc sống của mình ở Mĩ để quay về đây.
Hạnh San không hối hận về những gì đã nói với Bảo Nam. Đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô chân thật với anh. Cô không yêu anh, sẽ chẳng bao giờ trao được cho anh tình cảm mà anh mong muốn. Vậy thì nếu hai trái tim giống như hai miếng ghép lệch không thể ghép khớp được vào nhau, tại sao lại cứ gượng ép ở bên nhau làm gì? Miếng ghép hoàn hảo của Hạnh San là Thiên Bình, ba năm trước cũng thế, ba năm sau vẫn là như thế. Bây giờ, Hạnh San chỉ ước gì Thiên Bình cũng nhận ra điều đó.
Đầu giờ chiều, Hạnh San đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay là hai thỏi son, một màu hồng phấn, một màu hồng cam. Cô đang phân vân không biết nên dùng màu nào. Và rồi đột nhiên nhận ra cái hành động ngớ ngẩn mình đang làm, Hạnh San đặt cả hai thỏi son xuống bàn: “Gì vậy, cứ như là đang đi hẹn hò không bằng”. Nhưng rồi cô vẫn quyết định thoa một chút son hồng cam, vẫn hi vọng mình xuất hiện trước mặt Thiên Bình trong tình trạng tốt nhất.
Trong lúc chờ Hạnh San trước cổng trường, Thiên Bình chợt nhớ lại thuở ấu thơ họ cùng nhau đi học, cùng nhau về mỗi ngày. Lúc đó thật vô tư, thật hồn nhiên. Lúc đó dù anh có yên lặng mỗi lần nghe cô kể thử đủ thứ chuyện bên cạnh nhưng tất cả những gì cô kể anh đều ghi nhớ hết. Đôi khi Thiên Bình cảm thấy tình cảm thời thơ ấu là trong sáng và tự nhiên nhất. Người và người đối xử tốt với nhau mà không cần đòi hỏi lại điều gì. Còn bây giờ, cô nhất định đòi anh những lời giải thích rõ ràng. Thật ra trên đời này khó mà tìm được một lời giải thích hợp tình hợp lí trong chuyện tình cảm. Con người ta đôi khi chỉ có thể dựa vào cảm nhận của riêng mình để đưa ra những quyết định. Cũng giống như ngày đó, Thiên Bình đã mang những thứ Hạnh San tặng mình đi tặng cho Ngân Kim. Cũng giống như ngày đó, khi cô trách cứ anh, khi nhìn thấy cô khóc, anh rất muốn nói cho cô biết mọi chuyện nhưng lại không làm vì anh biết, sẽ có những người khác bị tổn thương. Thiên Bình không ân hận vì đã không nói. Anh chấp nhận những trách móc của Hạnh San chỉ vì anh muốn bảo vệ Ngân Kim. Chỉ vì anh đã có lời hứa sẽ bảo vệ Ngân Kim. Nhưng bây giờ, Thiên Bình cảm thấy mình không còn có thể gồng mình lên với cái vẻ lạnh lùng cứng nhắc được nữa. Anh nghĩ đã tới lúc anh cần phải nói cho Hạnh San biết điều anh thực sự nghĩ. Anh hi vọng Hạnh San sẽ hiểu. Thiên Bình biết anh sẽ phải làm cả hai người con gái có vị trí quan trọng trong cuộc đời anh bị tổn thương, và có thể họ sẽ căm ghét anh mãi mãi.
Hạnh San đã đi đến từ xa kia rồi. Thiên Bình quay sang cô. Và lần đầu tiên, sau bao năm phải mang một mặt nạ cho những cảm xúc của mình, anh mỉm cười. Nụ cười mà cô đã mong đợi từ ba năm trước.
***
4. Hai chị em
"Ngày… tháng… năm,
Hôm nay lúc mình gọi điện bảo bố là kì này điểm tổng kết của mình cao nhất lớp, buổi tối bố đã mang về một bảng màu. Bố bảo mình chọn đi rồi nói sẽ sơn lại phòng của mình theo màu mà mình thích. Đây là phần thưởng cho kết quả học tập của mình. Mẹ cũng cùng chọn với mình. Bố mẹ còn bảo cuối tuần này cả nhà sẽ cùng đi chọn nội thất mới cho phòng của mình. Có một cửa hàng nội thất mới khai trương ở ngoại thành, mình chưa ra đó bao giờ nên rất háo hức. Mình có cảm giác mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ngày… tháng… năm,
Lại một ngày nữa đã qua đi. Mình vẫn chưa được về nhà. Mình vẫn phải ở trong bệnh viện theo dõi. Mình nhớ bố, nhớ mẹ, ở đây buổi tối lạnh lẽo lắm. Sao mình không được về nhà của mình? Sao mình không giống cậu bé nằm giường bên cạnh? Sao không có ai đến thăm mình cả? Đã ba ngày rồi.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay trong đám tang của bố mẹ, mình thấy có vài người lạ đến. Mình chưa gặp họ bao giờ. Họ nhìn mình, hỏi mình rất nhiều câu hỏi rồi thầm thì điều gì đó. Mình nghe họ nói mình sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Bây giờ mình cũng giống như những đứa trẻ khác, không có người thân nên sẽ phải vào đó và nhận sự chăm sóc của xã hội. Sao lại thế? Mình không muốn vào đó. Mình chợt nhớ ra số điện thoại mà bố đã từng đưa cho mình trước đây. Bố bảo đây là người anh em bố tin tưởng nhất.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay chú Hưng đưa mình về nhà chú ấy. Trước khi mở cửa, chú ấy cúi xuống xoa nhẹ lên đầu mình và nói: “Từ nay đây sẽ là nhà của cháu Thiên Bình. Chúng ta sẽ sống ở đây”. Mình ngước nhìn ngôi nhà. Nó to hơn ngôi nhà cũ của mình nhiều. Liệu mình có thích ứng được không nhỉ? Liệu những người trong nhà có yêu quý mình không nhỉ? Chú Hưng giới thiệu mình với vợ của chú ấy là cô Trang. Họ còn có một cô con gái ít tuổi hơn mình. Buổi tối đầu tiên sợ mình không quen phòng mới, cô Trang đã ngồi bên cạnh, vuốt nhè nhẹ tóc mình cho tới khi mình ngủ hẳn. Bàn tay cô ấy gầy hơn bàn tay của mẹ. Nhưng cảm giác của giống như bàn tay mẹ vậy.
Ngày… tháng… năm,
Mình đã được chuyển sang trường mới. Ngày nào mình cũng đi học chung với con gái cô chú ấy. Cô bé Hạnh San ngồi trên xe buýt nói nhiều ơi là nhiều. Còn cứ hỏi mình về chuyện đã xảy ra trước khi mình đến nhà cô ấy ở nữa chứ. Mình chẳng nhớ gì nhiều. Chỉ nhớ là mình đang đi trên xe taxi cùng bố và mẹ, rồi đột nhiên mình có cảm giác người mình bị bật ra phía trước. Lúc mình tỉnh lại thì người ta dẫn mình tới một phòng, bảo để mình gặp bố mẹ mình lần cuối. Tại sao phải là lần cuối chứ? Mình không thể kể những chuyện này cho Hạnh San, cô ấy chắc sẽ không hiểu được đâu. Rồi cô ấy sẽ hỏi kĩ lưỡng còn mình thì chẳng muốn nhớ lại từng chi tiết đâu.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay là ngày Quốc khánh nên chú Hưng và cô Trang đưa Hạnh San đi ăn ở nhà hàng. Mình cũng được đi cùng. Người bồi bàn đã buột miệng nói:
- Anh chị còn trẻ mà đã có hai cháu rồi cơ à?
Mình còn đang định giải thích thì cô Trang đã ôm lấy cả mình và Hạnh San, cười nói:
- Đúng vậy, đây là hai cháu nhà tôi đấy. Nhìn giống tôi đúng không?
Chú Hưng cũng hùa theo:
- Đâu, giống anh đấy chứ!
Người bồi bàn thì ra cũng bị qua mặt rất dễ dàng:
- Vâng, cháu trai thì giống bố. Cháu gái thì giống mẹ.
Ngày… tháng… năm,
Ba năm trôi qua nhanh thật. Mình đã 14 tuổi rồi. Chú Hưng và cô Trang vẫn đối xử với mình rất tốt. Cả Hạnh San cũng luôn chạy nhảy quanh mình. Nhưng hôm nay tan học mình thấy một điều lạ. Mình đi qua nhà bạn lấy cuốn sách và gặp cô Trang đứng ở gần đó. Nhưng mà trông cô ấy không có vẻ gì vui vẻ gì. Cô ấy lúng túng và rất mất tự nhiên. Rồi mình phát hiện ra cô ấy đang nấp ở một góc để quan sát một người khác. Có một cô bé trạc tuổi Hạnh San đang chơi nhảy dây ở ngoài sân một ngôi nhà. Rồi thì một vài lần sau, thỉnh thoảng mình đi qua nhà bạn mình cũng lại thấy cô Trang đứng ở gần đó. Biết mình đã phát hiện ra nên một lần cô ấy bảo chú Hưng đèo Hạnh San đi mua hộ cô ấy vài thứ rồi nói chuyện riêng với mình. Nghe xong hết, mình quyết định sẽ giữ bí mật cho cô Trang.
Ngày… tháng… năm,
Mình nhận lời giúp cô Trang. Mình trở thành người làm nhiệm vụ bí mật trao quà của cô Trang cho cô bé Ngân Kim. Hôm nay lúc mình đang loay hoay không biết làm thế nào thả được món quà vào vì nhà Ngân Kim mới có con chó sủa dữ quá thì cô bé chạy ra. Cô ấy hồn nhiên hỏi mình:
- Ấy sợ chó à?
Rồi khi nhìn thấy cuốn sách mình đang cầm, Ngân Kim reo lên:
- Ôi, tớ thích đọc quyển này lâu rồi đấy.
Mình rất lúng túng vì mình đã đọc sách này bao giờ đâu. Đột nhiên, cô ấy nhìn sâu vào mắt mình rồi hỏi:
- Này, có phải ấy đang định tặng quyển này cho tớ không?
Không biết phải giải thích ra sao, mình đành phải gật đầu. Cô ấy chỉ cười:
- Mấy lần trước cũng đều là ấy tặng à?
Đã trót đâm lao thì đành phải theo lao. Mình đành gật đầu lia lịa.
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay là sinh nhật tuổi 16 của Ngân Kim, cô ấy đã mời mình tới ăn bánh ngọt do chính tay cô ấy làm. Trong bữa ăn, lúc nghe Ngân Kim kể chuyện rất nhớ mẹ và mong muốn có mẹ như những bạn bè cùng lớp khác, mình không kiềm chế được nên đã kể cho cô ấy nghe sự thật về mẹ cô ấy. Ngân Kim đã bị sốc. Nhưng sau đấy khi biết tất cả những món quà cô ấy từng nhận được đều là của mẹ, Ngân Kim rất vui. Mình cũng đã giúp cô Trang gặp Ngân Kim một lần. Cô ấy vui vẻ hẳn lên sau buổi gặp đó.
Ngày… tháng… năm,
Ngân Kim đã biết mình còn có một cô em gái là Hạnh San. Cô ấy rất tò mò về Hạnh San nên bắt mình kể suốt. Mình nói Hạnh San rất biết quan tâm tới người khác và đã đem những thứ Hạnh San tặng mình cho Ngân Kim xem. Khi nhìn thấy Ngân Kim ngắm nghía chúng, mình đã bảo cô ấy giữ hộ mình. Mình biết Ngân Kim sẽ rất vui nếu có thứ gì đó từ người em gái cô ấy chưa bao giờ gặp mặt. Tuy nhiên, mình cũng sợ Hạnh San sẽ không vui nếu không thấy mình dùng những thứ cô ấy tặng.
***
Quyển nhật kí trên tay Hạnh San rơi xuống đất. Đọc đến đó, cô đã dần hiểu ra mọi chuyện và buông rơi quyển sổ trên tay xuống. Thiên Bình đã cho cô đọc nhật kí thời thơ ấu của anh để cô hiểu được những sự thật đã bị giấu kín suốt bao năm. Giọng Hạnh San lạc đi:
- Anh, chuyện này là sao? Ngân Kim là chị gái của em sao?
Thiên Bình gật nhẹ đầu:
- Đúng vậy, cô ấy là chị gái cùng mẹ khác cha với em. Hai người là chị em.
Hạnh San lắc đầu:
- Không, thật vô lí. Em không tin những gì anh nói đâu. Em về đây. Em sẽ hỏi mẹ.
Thiên Bình giữ cô lại:
- Hạnh San, em nghe anh nói đã. Mẹ em đã giấu chuyện này suốt bao năm. Em không thể để bố em biết được.
Hạnh San dựa đầu vào vai Thiên Bình. Cô thấy nước mắt mình rơi trên vai anh. Cô vẫn còn bàng hoàng sau khi biết được sự thật. Và cô còn đang khóc vì sự vô ý của mình, những câu hỏi thuở nhỏ đã đụng chạm tới nỗi buồn của Thiên Bình. Đã bao lần, cô làm anh phải nhớ lại anh đã mất đi gia đình hạnh phúc của mình như thế nào.
Thiên Bình cõng Hạnh San về nhà tối hôm đó. Khi ở trên lưng anh, Hạnh San hỏi:
- Sao anh lại cõng em? Em có bị đau chân gì đâu?
Thiên Bình hơi quay đầu lại nói:
- Trong một buổi tối mà đối mặt với nhiều chuyện như vậy, anh sợ đôi chân em chịu không nổi thôi.
- Sao chúng ta lại nói chuyện lại với nhau nhỉ? Em vẫn còn giận anh cơ mà?
Thiên Bình cười nhẹ:
- Em chịu đến gặp anh là anh biết em đã tha thứ cho anh rồi.
Đến trước cửa nhà Hạnh San, trước khi cô vào nhà, Thiên Bình đặt nhẹ hai tay lên vai cô rồi nói:
- Hạnh San, anh luôn coi bố mẹ em như bố mẹ của anh vậy. Anh mong em hãy đặt mình vào hoàn cảnh của cô Trang để nhìn nhận mọi việc. Vì đó là điều mà anh đã làm.
Hạnh San gật nhẹ đầu. Đêm hôm đó cô lặng lẽ khóc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, khi biết bố đã đi làm Hạnh San mới đi xuống nhà. Nhìn thấy hai mí mắt cô con gái cưng sưng húp, mẹ cô hoảng hốt:
- Hạnh San, có chuyện gì vậy con? Sao mắt con lại bị thế kia?
Hạnh San kéo mẹ ngồi xuống ghế rồi nói:
- Mẹ à? Con có chuyện muốn hỏi mẹ. Là về chị Ngân Kim.
Những lời mẹ nói làm Hạnh San thấy nặng trĩu trong lòng. Cô có cảm giác mình ngồi không vững trên ghế nữa.
- Hạnh San... Trước khi quen bố con thì mẹ đã kết hôn. Cuộc hôn nhân mai mối không tình yêu kết thúc chóng vánh vì người chồng trước của mẹ đã bỏ đi theo nhân tình khi đứa con đầu lòng mới được nửa năm. Mẹ không bao giờ gặp lại ông ta nữa. Mẹ đã phải nuôi nấng đứa con nhỏ rất vất vả. Đứa trẻ đó là Ngân Kim. Rồi mẹ gặp bố con. Ông ấy yêu mẹ và mẹ cũng yêu ông ấy. Nhưng mẹ chưa bao giờ có đủ can đảm thú nhận về quá khứ của mình với bố con. Con cũng biết bố con là đích tôn. Mọi người trong nhà sẽ không bao giờ chấp nhận cho ông lấy một người phụ nữ đã từng kết hôn và có con nhỏ như mẹ. Thế nên mẹ đã che giấu mọi chuyện. Mẹ đã gửi Ngân Kim cho một người họ hàng chăm sóc. Nhưng rồi mẹ rất nhớ con bé. Mẹ bị kẹt ở giữa quá khứ và hiện tại nên phải lén lút tới nhìn Ngân Kim từ xa. Sau này, Thiên Bình đã biết chuyện và giúp đỡ mẹ. Thiên Bình đã hứa sẽ bảo vệ Ngân Kim và giúp mẹ bù đắp những thiệt thòi cho con bé.
Hạnh San nhận ra Thiên Bình đã nói với cô sự thật. Để ngăn không cho cô không làm tổn thương người chị gái vốn đã chịu nhiều thiệt thòi của mình, anh đã cho cô biết sự thật.
***
Bảo Nam tới thăm Ngân Kim, cô nhìn anh và ngay lập tức hiểu rằng anh đã biết sự thật từ Thiên Bình. Cô mời anh vào nhà, pha trà rồi hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
- Anh muốn xem em có sao không? Lần trước cũng vì giúp anh mà em bị Hạnh San mắng oan.
Ngân Kim nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Em không sao. Anh nên đến thăm Hạnh San. Biết về sự tồn tại của một người chị gái như em, con bé hẳn rất sốc.
Bảo Nam cũng uống trà trong cốc của mình rồi nói:
- Nếu Hạnh San buồn thì sẽ có rất nhiều người an ủi cô ấy. Nhưng em thì khác.
Ngân Kim lắc đầu:
- Em không sao đâu. Em đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này từ lâu rồi. Anh tới gặp Hạnh San đi.
Bảo Nam định nói với Ngân Kim chuyện mình và Hạnh San đã chia tay nhau. Nhưng rồi, anh đành đứng lên và nói:
- Vậy anh đi đây. Ngân Kim à, em và Thiên Bình, thực sự rất giống nhau.
Cô ngước mắt lên nhìn anh:
- Giống ở điểm nào?
- Cả hai người đều luôn suy nghĩ cho người khác.
Ngân Kim lấy cái thìa bạc khuấy nhẹ trà trong cốc của mình:
- Thì anh cũng vậy mà Bảo Nam.
Anh đi rồi, chỉ còn mình Ngân Kim ngồi lại trong phòng. Cô tựa nhẹ đầu vào thành ghế, suy nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra. Những ngày tháng thơ ấu, cô đã bao lần thấy mình bất hạnh vì không có mẹ ở bên cạnh. Cô đã bao lần ghen tị với những đứa trẻ khác. Rồi thì Thiên Bình xuất hiện và cô đã biết được mình cũng có mẹ. Cô đã chấp nhận lùi lại làm một phần quá khứ của mẹ để được thỉnh thoảng gặp bà. Qua Thiên Bình, cô còn biết về một cô em gái bướng bỉnh trẻ con. Và rồi Ngân Kim cảm thấy mình không còn cô độc nữa. Trên đời này, cô có một người mẹ dù sống xa cách vẫn nghĩ về cô. Có một người bạn tâm giao thấu hiểu mọi tâm tư như Thiên Bình, lại có thêm một cô em gái chung một nửa dòng máu như Hạnh San. Đối với Ngân Kim, chỉ bấy nhiêu đó là đã quá đủ rồi.
Nghĩ kĩ rồi Ngân Kim đứng dậy đi lên nhà. Cô đã có một quyết định riêng của mình. Cô không thể làm xáo trộn cuộc sống của Hạnh San, cô không thể làm mối quan hệ của Thiên Bình - Hạnh San - Bảo Nam thêm rắc rối được nữa. Mẹ đã chịu nhiều đau khổ và dằn vặt, bà không đáng phải chịu thêm gì nữa. Ngân Kim kéo chiếc vali dưới gầm giường ra. Cô mỉm cười. Chẳng hiểu sao mà cô lại để vali ở vị trí đó nhỉ. Chắc là vì từ lâu, cô đã luôn chuẩn bị sẵn cho sự ra đi này. Ngân Kim xếp đồ đạc của mình vào trong vali. Cô cần phải biến mất một thời gian, để mọi việc từ từ lắng xuống. Thiên Bình và Hạnh San đều vì sự xuất hiện của cô mà cuộc sống của họ bị đảo lộn. Bây giờ đã đến lúc cô trả lại sự yên bình vốn có cho hai người ấy. Ngân Kim mở ngăn kéo ra. Những thứ Hạnh San tặng Thiên Bình và Thiên Bình nhờ cô giữ hộ thì cô vẫn còn để cẩn thận ở đây. Ngân Kim đặt tất cả lại lên bàn. Chiếc khăn len với những mũi đan vụng về, chiếc bút bi, đĩa nhạc cô đã bật nghe không biết bao nhiêu lần, tất cả chỉ để hình dung được rõ hơn về cô em gái không biết đến sự tồn tại của cô. Hạnh San sinh ra đã có tất cả những thứ mà Ngân Kim chưa từng có, lẽ ra Ngân Kim phải ghen tị với Hạnh San nhưng cô lại chưa từng có suy nghĩ đó. Hạnh San là em gái của cô, là ruột thịt của cô. Và dù chỉ biết về Hạnh San qua những lời kể của Thiên Bình, Ngân Kim cũng mong em gái cô được sống vui vẻ hạnh phúc. Cô viết lại một mảnh giấy và đặt trên bàn:
“Hạnh San, em có thể không coi chị là chị gái của em. Nhưng em sẽ mãi mãi là em gái của chị”.
Sau khi biết Ngân Kim tạm rời khỏi thành phố một thời gian, Thiên Bình cũng không vội đi tìm cô. Anh đã quen Ngân Kim lâu rồi, anh biết cô đã suy nghĩ kĩ trước khi có quyết định đó. Và anh tin tưởng vào quyết định của cô.
Cuộc sống có những ngày thời gian trôi qua vùn vụt thì cũng có những ngày từng giờ từng phút trôi qua chậm chạp một cách đáng sợ. Sau khi biết cái sự thật về một người chị gái của mình, Hạnh San vẫn chưa có phản ứng gì quá mạnh mẽ. Hàng ngày cô vẫn nói chuyện với mẹ bình thường, chẳng đề cập gì tới Ngân Kim. Cô cũng chẳng thèm trả lời Thiên Bình. Bây giờ anh nhắn tin hỏi han cô đều đặn nhưng cô có thiết tha gì. Mỗi lần đọc những tin nhắn của anh, cô lại tỏ vẻ chán nản hơn lúc trước. Hạnh San không biết phải trả lời tin nhắn thế nào. Những cảm xúc cứ đan xen lẫn lộn trong cô. Vui buồn, giận hờn, không rõ ràng một chút nào hết. Cô còn thích Thiên Bình không? Còn chứ, buổi tối hôm đó cô đã chủ định là thổ lộ tình cảm của mình với anh mà. Cô còn ghét Ngân Kim không? Tất nhiên là không, bây giờ cô và Bảo Nam đã kết thúc rồi, đâu thể giữ cái kiểu “giận cá chém thớt” mãi được. Nhắc tới Bảo Nam mới nhớ ra, đã lâu rồi Hạnh San không gặp anh. Tự nhiên lúc này người mà Hạnh San muốn nói chuyện không phải là Thiên Bình với những tâm tư tình cảm bí ẩn khó đoán mà là Bảo Nam đơn giản lạc quan. Cô nghĩ nhưng câu chuyện cười nhạt nhẽo của anh có khi lại làm cô thấy vui hơn lúc này. Nhưng họ đã chia tay nhau rồi. Cô đâu thể tự nhiên vì muốn có người tâm sự mà gọi điện cho anh được. Có khi nghe mọi chuyện xong Bảo Nam còn chế giễu cô ấy chứ. Nhưng rồi Hạnh San cũng vẫn nhắn tin cho Bảo Nam, dù chẳng hi vọng anh sẽ trả lời cô sau những lời cuối cùng cô đã nói với anh. Một tiếng sau, Hạnh San nhận được tin nhắn trả lời của Bảo Nam: “Em muốn đi chơi hả? Được, vậy chúng ta đi chơi. Em tới đây đi”.
Địa điểm mà Bảo Nam dẫn Hạnh San đi chơi không đâu khác ngoài nơi anh đã ăn bún thang cùng Ngân Kim. Hạnh San không thích ăn bún thang lắm nhưng vẫn miễn cưỡng tỏ vẻ hứng thú. Dù sao, bây giờ cô cũng chỉ muốn có một người ở bên cạnh mình mà thôi. Đang ăn, cô quay sang hỏi anh:
- Bảo Nam, anh có thấy lạ không? Hai chúng ta chia tay nhau rồi mà còn đi ăn uống chung thế này.
Bảo Nam lắc đầu:
- Không, có gì lạ đâu. Trước khi yêu nhau chúng ta là bạn, thì bây giờ hết yêu chúng ta cũng vẫn là bạn thôi.
Hạnh San gắp một lát trứng trong bát rồi hỏi:
- Thật ra thì, Bảo Nam này, sao anh lại thích em vậy?
Bảo Nam ậm ừ đáp:
- Khó nói lắm. Thích thì là thích thôi.
Hạnh San lắc đầu:
- Thấy không. Anh còn không biết tại sao anh thích em. Anh chỉ cố lắp ráp em cho vừa cái hình mẫu lúc nhỏ của anh thôi!
Bảo Nam lặng lẽ ăn. Những lời nói của Hạnh San không phải là không có lí. Dường như bây giờ hai người trở thành bạn bè rồi thì nói chuyện với nhau dễ dàng hơn lúc trước rất nhiều. Mối quan hệ mở và tình bạn giống như là hai từ đồng nghĩa vậy. Ăn xong, thấy còn sớm nên Bảo Nam và Hạnh San cùng đi lòng vòng trên phố. Khi đi ngang qua tiệm may áo dài La Hằng trên phố, Bảo Nam dừng lại và chỉ cho Hạnh San bộ áo dài trắng vẫn treo trong tủ kính:
- Em nhìn kìa. Anh đã từng định mua tặng em cái đó đấy.
Hạnh San nhìn bộ áo dài. Trông có gì khác bộ đồng phục cấp ba của cô đâu. Nhưng rồi nghĩ tới việc Bảo Nam đã bỏ qua tự ái đưa Hạnh San đi chơi, cô hỏi anh:
- Anh có muốn em mặc thử không?
Bảo Nam gật đầu. Khi Hạnh San mặc thử bộ áo dài, trông nó thực sự rất vừa với cô. Nhìn cô và Ngân Kim thực sự không khác nhau là mấy trong bộ áo dài trắng. Nhưng rồi anh vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Anh lắc đầu nói:
- May mà anh đã không mua cho em.
Trên đường về, Bảo Nam đột ngột quay sang hỏi Hạnh San:
- Này em, nếu như anh nhìn thấy hai người mặc cùng một thứ, trông giống hệt nhau mà anh lại thấy một người mặc đẹp hơn thì sao?
Hạnh San đáp không hề do dự:
- Thì chắc là một người có vóc dáng đẹp hơn.
Bảo Nam đi chậm lại:
- Không phải. Không có nhiều khác biệt đến thế.
Hạnh San quay sang liếc nhìn Bảo Nam một cái, tủm tỉm cười rồi nói:
- Thì chắc anh thích người đó hơn.
Và rồi như nhớ ra điều gì, Hạnh San vừa bứt bứt nhẹ những ngón tay mình, vừa nói:
- Bảo Nam, thật ra anh không cần tìm kiếm một người giống như hình mẫu lúc nhỏ của anh đâu. Làm gì có ai hoàn hảo trọn vẹn.
Anh nghe những lời cô nói, đặt nhẹ một bàn tay mình lên tay cô rồi dè dặt hỏi:
- Có phải chính vì anh lúc nào cũng yêu cầu cao mà mối quan hệ của chúng ta bị phá hỏng không?
Hạnh San nắm tay Bảo Nam, giữ trong tay mình một lúc rồi nói:
- Chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi. Anh đừng trách mình nữa. Bảo Nam, anh phải tìm được một người tốt với anh đấy. Anh đã hứa rồi mà.
Thấy tâm trạng của Hạnh San đã khá hơn lúc trước, đã biết cảm thông cho người khác. Bảo Nam liền nói ra điều vẫn đang đè nặng trong lòng anh:
- Hạnh San à? Em có thể chấp nhận Ngân Kim không?
Khi nghe thấy anh nói vậy, cô biết đã đến lúc cô cần phải có đối mặt với quyết định sẽ làm thay đổi cuộc đời mình mãi mãi. Hạnh San bước đi chầm chậm:
- Ngân Kim dù sao cũng là chị gái của em. Đó là điều không thể thay đổi. Em cũng muốn chấp nhận chị ấy. Nhưng hình như Ngân Kim không còn ở Hà Nội nữa, Thiên Bình cũng không nói với em chị ấy đi đâu.
Bảo Nam vui hẳn lên khi thấy Hạnh San vẫn còn quan tâm tới Ngân Kim. Anh nói:
- Chỉ cần em chịu chấp nhận Ngân Kim, anh tin là cô ấy nhất định sẽ quay về.
***
Tối hôm đó, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, Hạnh San định sẽ nói chuyện với bố về Ngân Kim. Cô đứng tần ngần trước cửa phòng làm việc của ông một lúc rồi mới dám gõ cửa:
- Bố à, con nói chuyện với bố một chút được không?
- Ừ, con vào đi.
Những giọt nước mắt trên má Hạnh San lại rơi xuống một lần nữa. Để giữ gìn sự bình yên của một gia đình, đôi khi những người trong cuộc phải tự mình giấu đi những sự thật hoặc phải tỏ ra không hề hay biết. Trước khi Hạnh San biết về Ngân Kim, trước khi Thiên Bình biết chuyện, thì bố cô đã biết từ lâu. Ông đã biết mẹ cô có một cô con gái riêng nhưng ông vẫn giữ im lặng bởi ông biết quãng đời trước của mẹ cô đã chịu nhiều khó nhọc, và ông vẫn yêu thương bà. Tất cả những món quà mẹ Hạnh San nhờ Thiên Bình chuyển cho Ngân Kim, tất cả những lần bà lén đi gặp cô con gái riêng, ông đều biết cả. Nhưng ông hiểu nỗi khổ tâm của mẹ cô, ông biết bà làm vậy vì không muốn Hạnh San bị tổn thương. Nước mắt trên mặt Hạnh San vẫn không ngừng tuôn rơi. Mẹ cô, Thiên Bình, Ngân Kim và bây giờ là bố cô, tất cả mọi người đều không ai muốn cô bị tổn thương cả. Họ đều nghĩ cho cô. Chỉ có cô là luôn nghĩ cho bản thân mình. Chỉ có cô là trách nhầm họ mà thôi. Bố đặt một bàn tay lên vai Hạnh San rồi nói:
- Con à, nếu như con muốn đưa chị con về đây thì cũng được. Bố đã có thể coi Thiên Bình như con trai mình thì cũng có thể coi Ngân Kim như con gái mình.
Hạnh San gật đầu, dù đang khóc nhưng môi cô vẫn mỉm cười.
Trong phòng mình, Bảo Nam đang nhìn cuốn lịch treo trên tường. Anh đếm từng ngày một. Thời gian trôi qua nhanh quá. Đã sắp tới ngày anh phải về lại Mĩ rồi. Bảo Nam nhớ lại cái ngày anh vội vã mua vé máy bay trên mạng rồi chạy như bay về nhà xếp đồ đạc. Lúc đó trong anh chỉ có niềm vui vì sắp được gặp lại người con gái mình thích. Bây giờ thì anh sắp phải dời khỏi đây mà không có cô ấy đi cùng. Thay vào đó, thì anh có thêm một người bạn từ nay chỉ nói những lời chân thật với anh.
Có tiếng chuông điện thoại của Bảo Nam vang lên. Anh vừa bắt máy thì đã nghe giọng lảnh lót của Hạnh San: “Bảo Nam, em muốn đi tìm chị Ngân Kim. Anh đi cùng em không?”
5. Tạm biệt
Thiên Bình tạm dẹp lại mọi việc để đi tìm Ngân Kim cùng Bảo Nam và Hạnh San. Anh cố suy nghĩ về những nơi cô có thể đến. Rồi nghĩ tới chuyện cô từng nói nhiều lần cái mong muốn được đi du lịch Đà Lạt một chuyến, Thiên Bình nghĩ lần này hẳn Ngân Kim sẽ đến Đà Lạt. Anh đem suy đoán này ra bàn bạc với Bảo Nam và Hạnh San. Họ có những phản ứng khác nhau. Hạnh San hơi ngạc nhiên:
- Anh có chắc không? Đà Lạt là ở Lâm Đồng, ở rất xa đây đấy. Chị ấy một mình lên trên đó được hay sao?
Thiên Bình gật đầu:
- Đúng vậy. Anh từng nghe Ngân Kim nói muốn lên Đà Lạt. Cô ấy cũng có một người bạn ở trên đó.
Hạnh San vẫn còn phân vân:
- Nhưng một người lúc nào cũng nhỏ nhẹ và yếu đuối như chị ấy có thể đi xa tới vậy ư?
Bảo Nam chỉ im lặng nhìn vào bản đồ đất nước treo trên tường. Anh cũng giống như Thiên Bình, nghĩ rằng Ngân Kim đang ở Đà Lạt. Anh biết Ngân Kim không hề yếu đuối giống như mọi người vẫn nghĩ. Một người yếu đuối thì không thể chịu đựng tất cả những thiệt thòi đó trong suốt ngần ấy năm. Một người yếu đuối thì không thể luôn nhìn đời bằng con mắt lạc quan như thế. Ngân Kim rất mạnh mẽ. Bảo Nam quay lại nhìn Hạnh San, trong lòng thầm nghĩ: “Em mới chính là người yếu đuối nhất đấy. Mãi mà không vượt qua được tình cảm dành cho Thiên Bình”.
Sau khi thống nhất, cả ba người vẫn quyết định tới Đà Lạt với hi vọng tìm gặp được Ngân Kim. Thành phố bé nhỏ, chưa bằng một nửa của Hà Nội nên Thiên Bình nhanh chóng tìm được địa chỉ nhà người bạn của Ngân Kim. Tên cô bạn ấy là Cẩm Anh. Cô ấy đã biết Thiên Bình từ trước. Lúc đầu Cẩm Anh rất xởi lởi khi Thiên Bình đến. Nhưng rồi khi nhìn thấy hai người lạ đi cùng là Hạnh San và Bảo Nam, trông Cẩm Anh có vẻ không thoải mái lắm. Vừa vào nhà Cẩm Anh, Hạnh San đã vồn vã hỏi:
- Chị này, chị Ngân Kim có liên hệ với chị không? Chị biết Ngân Kim ở đâu không?
Cẩm Anh liếc nhìn Thiên Bình một cái rồi nói:
- Không, chị không biết. Ngân Kim không gọi gì cho chị cả.
Hạnh San thất vọng:
- Vậy là uổng công lên tận đây rồi.
Thiên Bình chỉ nhìn Cẩm Anh rồi mỉm cười:
- Dù sao cũng cảm ơn em. Mà Cẩm Anh này, tối nay bọn anh chắc không kịp quay về Hà Nội rồi. Em cho Hạnh San ngủ nhờ một đêm ở đây được không? Anh và cậu bạn này sẽ ra khách sạn gần đây.
Hạnh San quay lại, đang định từ chối thì thấy Thiên Bình đưa ngón tay trỏ lên miệng, ý ngăn không cho cô nói gì. Cẩm Anh ngó ra ngoài trời. Trời đã nhá nhem tối. Cô đành gật đầu:
- Chỉ một đêm thì không sao. Hai anh cứ đi đi. Tối nay cô ấy ở nhà em cũng được.
- Vậy cảm ơn em nhiều nhé. Mai anh sẽ quay lại.
Nói rồi Thiên Bình ngoắc ngoắc tay:
- Bảo Nam, đi thôi.
Hạnh San lẽo đẽo đi theo Cẩm Anh lên phòng, trong người không cảm thấy thoải mái chút nào: “Cái anh Thiên Bình này. Sao vô duyên thế không biết. Tự dưng lại bắt mình ngủ ở nhà một người không quen biết”.
***
Trong phòng của một khách sạn gần nhà Cẩm Anh, Bảo Nam nằm vắt tay lên trán, cũng đang suy nghĩ về hành động khó hiểu nằm ngoài kế hoạch của Thiên Bình. Anh hỏi:
- Này, sao cậu lại bảo Cẩm Anh cho Hạnh San ngủ nhờ thế? Cô ấy thuê một phòng riêng ở đây cũng được mà.
Thiên Bình vừa xoay xoay chiếc điện thoại trong tay vừa nói:
- Mình làm thế vì muốn Cẩm Anh và Hạnh San có cơ hội nói chuyện với nhau.
- Nói chuyện gì?
Thiên Bình cười nhẹ, đặt điện thoại xuống bàn và khoanh hai tay lại trước ngực:
- Thật ra lúc Cẩm Anh liếc nhìn mình rồi mới trả lời Hạnh San thì mình đã biết cô ấy có gặp Ngân Kim. Lúc đầu cô ấy tưởng mình đến một mình nên rất hồ hởi. Sau đó nhìn thấy cậu và Hạnh San thì mặt cô ấy biến sắc luôn. Có lẽ Ngân Kim đã kể chuyện cho Cẩm Anh nghe nên Cẩm Anh tự có ác cảm với Hạnh San.
Bảo Nam lập tức ngắt lời Thiên Bình rồi ngồi bật dậy:
- Ngân Kim không bao giờ lại đi kể xấu về Hạnh San.
Thiên Bình gật đầu và nói tiếp:
- Mình biết. Nhưng Cẩm Anh dù sao cũng chỉ là một người nghe lại. Khó trách cô ấy tự suy diễn.
Bảo Nam hơi ậm ờ, lúc này nghe đến đây thì anh đã bắt đầu dần hiểu ra ý định của Thiên Bình. Anh tiếp lời:
- Vậy nên cậu nghĩ nếu Hạnh San và Cẩm Anh có thêm thời gian hiểu nhau thì Cẩm Anh sẽ biết Hạnh San đến đây là có ý tốt và nói cho chúng ta biết chỗ của Ngân Kim, đúng không?
Thiên Bình giơ một ngón tay cái ra khen ngợi Bảo Nam. Một lúc sau, trước khi hai người chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Bảo Nam quay sang giường bên cạnh hỏi Thiên Bình:
- Này, mình vẫn còn một điều không hiểu.
Thiên Bình đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố trả lời:
- Điều gì?
- Tại sao bạn gái cậu bỏ đi đã gần một tháng mà cậu vẫn bình thản như không có gì xảy ra vậy?
Thiên Bình bật cười vì sự ngộ nhận của Bảo Nam:
- Không biết cậu là người thứ bao nhiêu hỏi mình câu này và đây là lần thứ bao nhiêu mình phải nhắc lại câu này rồi. Ngân Kim không phải là bạn gái của mình.
Bảo Nam một lần nữa ngồi bật dậy:
- Vậy, cậu với cô ấy, chỉ là bạn thôi sao?
Thiên Bình ngáp dài một cái:
- Tất nhiên rồi. Mình với cô ấy chỉ là bạn thôi.
- Vậy còn Hạnh San thì sao? Cậu có thích cô ấy không?
Thiên Bình ném một chiếc gối sang giường của Bảo Nam rồi nói:
- Ngủ đi. Đừng hỏi mình nữa.
Bảo Nam nhặt chiếc gối bị rơi xuống đất lên, lẩm bẩm: “Chỉ là, cô ấy thích cậu lâu như vậy, nếu cậu không thích lại, thì tội nghiệp cô ấy lắm”.
***
Ở cách đó vài con phố, Hạnh San đang chịu cảnh nằm đệm trên sàn nhà của Cẩm Anh. Cô xoay qua xoay lại, cố tìm một tư thế thoải mái nhất trong khi lưng thì đang đau ê ẩm. Cẩm Anh ngó thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hạnh San thì hỏi:
- Em nằm thẳng lại đi. Mà này, sao em lại muốn tìm Ngân Kim vậy?
Hạnh San cảm thấy câu chuyện của mình quá dài dòng và phức tạp để có thể là chương trình kể chuyện đêm khuya cho Cẩm Anh. Cô chỉ đáp ngắn gọn:
- Chị ấy là chị gái của em. Em nhớ chị gái của mình nên muốn đi tìm thôi.
Cẩm Anh ngừng một lúc rồi hỏi tiếp:
- Thế mà chị cứ tưởng quan hệ của hai người không tốt lắm.
Hạnh San nuốt nhẹ một cái rồi nói chậm rãi:
- Đó là trước đây thôi. Tất cả là lỗi của em. Em tìm chị Ngân Kim vì muốn xin lỗi chị ấy.
Cẩm Anh không nói gì nữa. Một lúc sau, Hạnh San thấy chiếc giường hơi rung lên. Cẩm Anh nằm dịch sang một bên rồi nói vọng xuống:
- Em lên đây nằm cùng chị đi. Giường còn rộng lắm.
Hạnh San trèo lên giường nằm, trong lòng không khỏi thấy khó hiểu về sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Cẩm Anh.
Sáng hôm sau, Cẩm Anh đã chịu nói cho Thiên Bình biết chỗ của Ngân Kim. Cô ấy đang ở trong nông trại trồng hoa của nhà Cẩm Anh. Nông trại nằm tít trên núi, có một rừng thông bao quanh rất thơ mộng. Đường lên nông trại lòng vòng, phải đi rất lâu mới lên được tới gần trên. Hạnh San mệt quá thở dốc, rồi nhìn thấy Bảo Nam vẫn đi băng băng, cô ngạc nhiên:
- Sao anh leo khỏe quá thế? Không mệt à?
Bảo Nam hơi đỡ một tay Hạnh San lên:
- Anh tập leo núi nhân tạo từ bé mà. Hồi trước anh rủ em đi tập cùng thì em không đi cơ.
Hạnh San nhăn mặt:
- Anh đừng đứng đó nói nữa. Mau xuống đỡ em chút đi.
Bảo Nam đỡ Hạnh San đi một đoạn. Và rồi cả Thiên Bình cũng xuống đỡ cô. Một lúc sau, Hạnh San từ từ rồi nghiêng hẳn về phía Thiên Bình. Cuối cùng cả ba cũng lên được nông trại trên đỉnh núi. Họ cũng tìm thấy Ngân Kim rất nhanh. Cô đang ngồi trong vườn gieo những hạt giống hoa cúc đầu tiên. Bảo Nam, Thiên Bình và Hạnh San nhìn nhau một lượt không biết ai sẽ là người nên nói chuyện với Ngân Kim đầu tiên. Rồi đột nhiên, cả Bảo Nam và Thiên Bình đều đẩy nhẹ vào lưng Hạnh San một cái. Cô kêu lên “Á” và Ngân Kim giật mình quay lại. Bảo Nam nói lớn: “Thiên Bình, đi kiếm cái gì uống đi. Khát nước quá”. Họ nấp vào một góc của nông trại và cố căng tai nghe xem Hạnh San nói gì với Ngân Kim. Tuy nhiên hai cô gái nói nhỏ quá làm họ không thể nghe được. Một lúc sau, nhìn thấy Ngân Kim nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy Hạnh San, rồi hai chị em họ cùng khóc, Bảo Nam và Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm. Sứ mạng của họ đến đây là đã hoàn thành.
***
Tối hôm đó, Bảo Nam đang đi bộ trong vườn hóng gió một mình thì nhìn thấy Ngân Kim đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài hiên nhà. Anh cũng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh cô. Ngân Kim quay sang anh mỉm cười:
- Anh chưa đi ngủ à?
- Chưa. Anh thấy gió hôm nay mát quá nên chưa muốn ngủ vội. Còn em, Hạnh San đâu?
- Hạnh San ngủ rồi. Hôm nay em vui quá nên không ngủ được. Hôm nay là ngày vui nhất đời em, em muốn nó được lâu hơn một chút.
Cả Bảo Nam và Hạnh San đều yên lặng tận hưởng cái cảm giác trong lành của từng cơn gió trong khu vườn. Được một lúc, Ngân Kim đung đưa chiếc xích đu và nói:
- Hạnh San thật may mắn vì có anh ở bên.
- Ý em là sao?
Ngân Kim cười nhẹ:
- Anh từ Mĩ về Việt Nam vì Hạnh San, lại cùng Hạnh San lên tận đây tìm em. Có một người như anh ở bên em gái em, em thấy rất yên tâm.
Bảo Nam cũng gật gật đầu. Nhưng rồi anh lại cảm thấy không đúng lắm. Có phải anh đến đây hoàn toàn vì Hạnh San không? Bảo Nam còn chưa biết giải thích điều mâu thuẫn trong đầu mình như thế nào thì có tiếng Thiên Bình gọi giật lại từ phía sau: “Bảo Nam, vào tắm đi. Nước nóng rồi đấy”. Ngân Kim đẩy nhẹ chiếc xích đu của Bảo Nam một cái:
- Anh vào đi.
Thiên Bình ngồi thế vào chiếc xích đu Bảo Nam đang ngồi. Đoạn anh ngẩng lên nhìn bầu trời và mỉm cười. Ngân Kim nhìn anh rồi nói:
- Từ hồi em quen anh tới giờ, chưa thấy anh cười thoải mái như vậy bao giờ.
Thiên Bình đứng lên, đi ra phía sau và hơi đẩy chiếc xích đu của Ngân Kim:
- Hôm nay anh rất vui. Cuối cùng thì em và Hạnh San đã nhận nhau rồi.
Ngân Kim hơi quay đầu lại:
- Nhìn thấy Hạnh San vui vẻ như vậy em cũng thấy hạnh phúc.
Và rồi, Ngân Kim buột miệng nói:
- Hạnh San thật may mắn anh nhỉ. Có một người như Bảo Nam luôn ở bên cạnh.
- Ừ, chỉ tiếc là họ đã chia tay nhau.
Ngân Kim giữ chiếc xích đu lại. Cô đứng lên:
- Cái gì? Chia tay?...
***
Một tuần sau, Ngân Kim đang bị bịt mắt bằng một dải lụa. Hạnh San đẩy nhẹ lưng cô từ đằng sau, vừa mở cánh cửa phòng vừa vui vẻ nói: “Nào nào, chị không được ti hí đấy. Sắp đến rồi”. Đến giữa phòng, Hạnh San kéo dải băng bịt mắt ra khỏi mặt Ngân Kim. Cô reo lên: “Xem này, chị thích không. Em đã trang trí lại phòng mình đấy. Từ nay chúng ta sẽ cùng nhau ở đây”. Ngân Kim nhìn quanh phòng, và cô suýt bật khóc vì xúc động khi nhìn thấy hai chiếc giường đơn giống hệt nhau được đặt trong phòng. Trên thành giường có khắc tên của cô và Hạnh San.
- Cảm ơn em.
- Không có gì. Chị à, chúng ta ăn kem đi.
Đang ăn thì Hạnh San đột nhiên quay sang nói thầm với Ngân Kim:
- Chị này, em hỏi chị một điều. Chị phải nói thật nhé?
Ngân Kim gật đầu, băn khoăn không biết Hạnh San định hỏi việc gì.
- Chị có thích anh Thiên Bình không?
- Ồ không không. - Ngân Kim vội vàng phủ nhận.
Hạnh San như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, cô hỏi tiếp:
- Vậy anh Thiên Bình có đang thích ai không?
- Chị nghĩ chắc là không đâu. Suốt ngày chỉ thấy anh ấy đi học và làm việc thôi. Đến thời gian hẹn hò có khi còn không có ấy chứ.
Hạnh San giục Ngân Kim ăn kem rồi cứ tủm tỉm cười suốt. Tối hôm đó, khi hai chị em đang nằm đọc báo trên giường, Hạnh San hỏi Ngân Kim:
- Chị này, chị nghĩ trong chuyện tình cảm ấy, con gái có nên chủ động không?
Ngân Kim đáp, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào ô Sudoku trong tờ báo:
- Chủ động à? Chắc là có. Bây giờ cũng là thời hiện đại rồi mà. Bình đẳng giới.
Hạnh San gật đầu:
- Nhưng nếu mình bị từ chối thì sao?
Ngân Kim lúc này mới đặt tờ báo sang một bên, nhìn Hạnh San và nói:
- Thì vẫn tốt hơn là mình không biết người đó nghĩ thế nào về mình rồi cứ chờ đợi trong vô vọng.
Sau khi nói xong câu đó, cả Ngân Kim và Hạnh San đều có những suy nghĩ khác nhau. Ngân Kim vừa nói ra điều mình thực sự nghĩ. Nhưng cô cũng biết để làm được điều đó là rất khó. Cô cũng không chắc mình có thể làm được không nữa. Ngân Kim trằn trọc, nằm xoay người sang một bên. Nếu chủ động bày tỏ tình cảm của mình rồi bị từ chối thì sao. Liệu có đủ dũng cảm để nhận một câu từ chối không? Hạnh San thì càng thêm chắc chắn về quyết định của mình. Thời gian của Hạnh San ở Việt Nam sắp hết, cô sắp phải quay về Mĩ tiếp tục khóa học của mình nên cô muốn biết Thiên Bình nghĩ gì về cô. Liệu anh có cùng cảm giác giống như cảm giác cô đã có với anh từ ba năm trước không?
***
Hạnh San đã lên kế hoạch cho việc này cả tuần. Cô suy nghĩ mãi về những địa điểm gắn liền với kỉ niệm của hai người. Cô cũng thử suy đoán mẫu người như Thiên Bình liệu sẽ thích được theo đuổi kiểu như thế nào. Sáng thứ bảy, Hạnh San hẹn Thiên Bình ở thư viện gần trường, lấy cớ là muốn tìm hiểu một chút về luật kinh tế nên nhờ anh chọn sách giúp. Khi đã cầm trên tay vài cuốn sách, Hạnh San đi bên cạnh Thiên Bình và hỏi bâng khuâng:
- Anh nhớ lúc nhỏ chúng ta hay tới đây không?
- Ừ, nhớ chứ.
- Lúc đó em rất hay chơi trốn tìm.
Thiên Bình bật cười:
- Đúng vậy, đến thư viện mà em chẳng bao giờ chịu học cả.
Hạnh San dừng lại ngay chỗ cái bàn mà cô hay chui vào trốn lúc bé.
- Nhưng tại sao anh chẳng bao giờ chịu đi tìm em cả?
- Vì thế nào đến lúc hết giờ, thư viện đóng cửa em cũng đi tìm anh.
Hạnh San để một bàn tay lên mặt bàn làm điểm tựa rồi hỏi tiếp:
- Thật ra là… hình như, từ hồi đó, thì em đã thích anh rồi.
Thiên Bình không hề chuẩn bị trước cho lời thú nhận bất ngờ này từ Hạnh San. Lúc này, anh nghĩ chính mình mới là người cần cái bàn làm điểm tựa. Hạnh San liền nói tiếp, quyết định nói một lần cho hết mọi tâm tư luôn:
- Cả lần em thức đêm, lén bật đèn pin trong chăn để đan khăn len tặng anh, rồi lần em đạp xe đi tìm mua đĩa nhạc cho anh, tất cả đều là vì em rất thích anh.
Cô ngập ngừng một chút, rồi hơi tiến lên một bước tới gần anh hơn, cô nói:
- Thiên Bình, ba năm trước, em đã rời khỏi đây mà chưa có được một câu trả lời từ anh. Bây giờ, em sẽ hỏi. Anh có thích em không?
Anh nhìn vào mắt cô. Bỗng dưng cả thời thơ ấu hai người luôn ở bên cạnh nhau hiện ra trước mắt anh, những câu chuyện cười của cô, những câu hỏi vô tư thỉnh thoảng lại làm anh buồn, tất cả trở nên rõ mồn một. Và rồi, vì không thể lẩn trốn mãi được nữa. Anh đành phải nói ra điều đã ở trong lòng anh bấy lâu nay:
- Hạnh San, từ lúc 11 tuổi anh đã vào nhà của em sống. Đối với anh, bố mẹ em cũng như bố mẹ của anh. Còn em, cũng như em gái của anh.
Hạnh San bàng hoàng khi nghe câu trả lời đã quá rõ ràng từ Thiên Bình. Một cách nói tránh để không phải nói thẳng thừng ra là anh không thích cô. Có chăng chỉ là như một người anh trai đối với em gái của mình mà thôi. Không tin vào tai mình, cô hỏi lại:
- Nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện để em không bị tổn thương, kể cả bị em hiểu lầm thì anh vẫn chấp nhận. Tất cả những việc đó, thì là sao chứ?
Thiên Bình lắc đầu:
- Hạnh San, em là một phần trong gia đình của anh. Anh chỉ làm những việc bảo vệ gia đình của mình mà thôi.
Hạnh San có cảm giác đôi chân mình như đang khuỵu xuống. Cô từ từ quay người đi ra phía cửa, nói nhẹ:
- Em hiểu rồi. Cảm ơn anh vì đã cho em câu trả lời.
Ra tới ngoài đường, nhìn thấy gần đó là bến xe buýt đi qua nhà mà hồi nhỏ cô và Thiên Bình thường cùng đi, Hạnh San hỏi:
- Anh đi cùng em một chuyến xe nữa nhé. Được không?
Thiên Bình gật nhẹ đầu. Họ cùng hướng mắt về phía chiếc xe đang đến từ xa. Khi đã ngồi trên xe, trong lòng Hạnh San chỉ nghĩ đây sẽ là chuyến xe cuối cùng cô ngồi bên cạnh Thiên Bình. Cô sẽ cho mình được mộng mơ một lần cuối. Cô sẽ đi qua những ngày tháng tuổi thơ một lần nữa. Rồi thì cô sẽ tạm biệt những lầm tưởng ngây thơ, tạm biệt tình cảm đơn phương dành cho anh. Nghĩ tới đó, nước mắt Hạnh San như chỉ trực trào ra. Ngồi bên cạnh Hạnh San, Thiên Bình cũng vừa mới nhận ra đây là lần đầu tiên họ ngồi trên xe buýt mà Hạnh San im lặng không nói gì cả. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ lao đi vun vút, dễ làm người ta chỉ muốn nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì cũng tới bến xe gần nhà Hạnh San. Tới nơi, Thiên Bình quay sang bảo Hạnh San:
- Bến cuối rồi, chúng ta phải xuống thôi.
Hạnh San lững thững bước xuống xe. Cô nhìn Thiên Bình, buồn bã:
- Thực sự, em phải quên đi tình cảm dành cho anh sao?
Khi nhìn thấy Hạnh San lúc đi thì vui vẻ mà lúc về lại buồn rầu, Ngân Kim đã đoán ra được câu trả lời của Thiên Bình. Cô không kiềm lòng được khi nhìn thấy Hạnh San ngồi lặng lẽ trong phòng. Ngân Kim tới bên cạnh, vừa định nói vài lời an ủi thì Hạnh San đã nắm lấy cánh tay cô và dựa đầu vào vai cô, giọng nói nghèn nghẹn:
- Chị à, yêu đơn phương, là đau khổ như vậy sao?
Ngân Kim khẽ gật đầu. Cô biết lúc này đây mọi lời an ủi sẽ đều là sáo rỗng vô ích. Chỉ có thời gian, rồi sẽ làm vơi dần đi nỗi buồn.
***
Thiên Bình không gặp lại Hạnh San từ ngày ấy. Anh vẫn gọi điện hỏi thăm bố mẹ cô đều nhưng không đả động gì tới Hạnh San. Nếu anh có tới nhà cô cũng toàn chọn những lúc Hạnh San không ở nhà. Anh sợ nếu Hạnh San gặp lại anh, cô sẽ càng nhớ tới việc anh đã từ chối tình cảm của cô, còn anh sẽ càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn. Nhưng đối với Thiên Bình, tình yêu miễn cưỡng sẽ không bao giờ hạnh phúc. Hạnh San xứng đáng có một người yêu thương cô ấy tự nguyện. Rồi một lần, Ngân Kim tới thăm Thiên Bình. Nhìn thấy cô ngoài cửa, anh hơi ngạc nhiên. Ngân Kim cười nói:
- Có định cho em vào nhà không đây? Hay là anh cứ muốn trốn mãi?
Khi cả hai đã ngồi trong bếp, Thiên Bình rót sữa ra cốc cho Ngân Kim và hỏi:
- Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?
Ngân Kim gật đầu. Rồi Thiên Bình hỏi nhỏ tiếng lại:
- Hạnh San thì sao?
- Hạnh San vẫn khỏe. Mà cũng sắp quay lại Mĩ rồi. Cuối tuần này bay.
Thiên Bình uống một ngụm sữa, gật gật đầu. Mùa hè đúng là sắp kết thúc thật rồi. Ba năm trước, cô đã đi khỏi đây với một trái tim bị anh làm tổn thương. Ba năm sau, cô vẫn còn như thế?
Ngân Kim nhìn quanh nhà. Hình như có vẻ trống trải rộng rãi hơn mọi ngày. Thiên Bình thấy ánh mắt của Ngân Kim thì giải thích:
- Cả Bảo Nam cũng sắp đi rồi. Cậu ta đang dọn đồ. Hôm nay còn đi mua thứ gì đó làm quà cho người nhà bên Mĩ.
Rồi đột nhiên, nhìn thấy những ngón tay của Ngân Kim hơi nắm lại, Thiên Bình kéo chiếc ghế của mình lại gần cô rồi hỏi:
- Ngân Kim, có chuyện gì vậy?
Cô lắc đầu, tránh không nhìn vào mắt anh:
- Không, không có gì.
Thiên Bình giả vờ nghiêm mặt lại, anh nói:
- Chúng ta đã nói là sẽ không giấu nhau chuyện gì cơ mà.
***
Bảo Nam đã mua hết xong những thứ cần mua làm quà. Nhưng lẽ ra phải vui thì bây giờ, nghĩ tới việc phải dời xa thành phố này, anh lại cảm thấy buồn. Bảo Nam cũng không hiểu mình đang thực sự nghĩ gì. Lúc đầu, mục đích của anh tới đây là để tìm gặp một người con gái. Bây giờ họ đã chia tay nhau, đáng lẽ anh phải muốn dời khỏi càng sớm càng tốt thì giờ anh lại cảm thấy lưu luyến, muốn ở lại đây lâu hơn bao giờ hết. Bảo Nam đá nhẹ vào một hòn đá trên đường. Anh không có người thân ở Việt Nam. Anh tới đây là vì Hạnh San. Liệu có bao giờ anh quay trở lại nơi này không? Cuộc hành trình tìm kiếm người con gái hoàn hảo theo hình mẫu của anh vẫn chưa kết thúc. Nếu như anh không tìm được cô gái ấy ở đây? Liệu anh có quay lại đây nữa không?
Rồi thì ngày chia tay cuối cùng cũng đến. Trong số những người ra tiễn Hạnh San và Bảo Nam có cả Thiên Bình và Ngân Kim. Hạnh San tuyệt nhiên không nói gì, cũng không nhìn gì tới Thiên Bình cả. Chỉ cho tới tận lúc sắp phải vào cửa hải quan, cô mới lại gần chỗ Thiên Bình đang đứng. Anh chỉ vừa kịp nói một câu: “Anh xin lỗi” thì Hạnh San đã ngắt lời. Cô nói rất nhỏ, chỉ đủ để Thiên Bình nghe thấy: “Anh đừng nói gì cả. Hãy để em giữ lấy lòng tự trọng của mình”.
Và rồi cô nhìn anh một lần nữa. Nhìn lại cả một quãng thời gian cô đã theo đuổi tình yêu không có thật, nhìn lại những lần cô đẩy người yêu thương mình ra xa chỉ để được ở bên cạnh anh. Hạnh San đặt bàn tay mình lên tay Thiên Bình, cô xiết nhẹ một cái rồi buông ra. “Đến cuối cùng, em cũng vẫn phải buông tay anh ra”. Ngân Kim và Bảo Nam chia tay nhau rất nhanh. Cả hai đều có vẻ lúng túng. Bảo Nam không biết có nên nói câu hẹn gặp lại không vì anh cũng không chắc mình có còn quay lại đây nữa hay không. Còn Ngân Kim, cô không tin chỉ một thời gian ngắn như vậy có thể làm Bảo Nam nảy sinh tình cảm với mình. Và cô sợ phải nghe câu từ chối. Cô đã nhìn thấy Hạnh San đau khổ ra sao khi bị tình yêu đơn phương mãi chỉ là đơn phương, cô đã nhìn thấy Thiên Bình khó xử ra sao. Ngân Kim không muốn mình và Bảo Nam giống như vậy. Cô muốn giữ lại những kỉ niệm về một tình bạn đẹp trong anh.
“Nếu sau này, một lần trong cuộc đời mình, bạn gặp được người bạn thực sự yêu thương, và bạn cũng tin người đó sinh ra là để dành cho mình, thì bạn nhất định phải nắm lấy cơ hội để được ở bên người ấy, không được bỏ cuộc. Chỉ cần nghĩ là một ngày người ấy cũng có cảm xúc giống như bạn, thì có khó khăn nào là bạn không thể vượt qua”.
Những giọt nước mắt cứ chực chờ sẵn ở khóe mắt Bảo Nam từ lúc nào khi anh nghe thấy câu danh ngôn cô bé ngồi bên đọc. Tại sao anh lại khóc? Tại sao anh lại cảm thấy buồn bã như vậy? Liệu có phải vì anh cuối cùng đã tìm được người đó? Người anh thực sự yêu thương, người sinh ra để dành cho anh. Bảo Nam quay sang hỏi Hạnh San:
- Hạnh San, có thật là chúng ta phải nắm lấy cơ hội để được ở bên người mình yêu không?
Hạnh San gật nhẹ đầu, cô liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
- Bảo Nam, anh mau gọi điện đi. Sắp tới giờ bay rồi đó.
Bảo Nam vội đứng lên, chạy ngay về phía không có tiếng ồn, cầu trời cho mình không đánh mất tình yêu một lần nữa. Và lần này, sau một lần bỏ quên, ông trời đã rộng lượng với anh. Khi vừa nghe thấy tiếng Ngân Kim ở đầu dây bên kia, Bảo Nam nói nhanh:
- Ngân Kim, em hãy nghe anh nói này. Ai cũng nói anh đến đây là vì một người con gái. Họ đã đúng. Anh đến đây vì Hạnh San. Nhưng lần tới, khi anh quay lại đây, sẽ là vì em. Anh sẽ quay lại đây vì người anh muốn tìm là em. Anh nhất định sẽ quay lại tìm em.
Ngân Kim mỉm cười hạnh phúc, cô nói khẽ:
- Bảo Nam, em sẽ chờ anh.
***
Thiên Bình đang ngồi chờ ở bến xe buýt ngoài cửa thư viện. Trên tay anh là lá thư Hạnh San nhờ Ngân Kim đưa lại cho anh. Trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ:
“Thiên Bình, em đã lặng lẽ yêu anh trong một thời gian dài. Em sẽ cố quên đi tình cảm đó. Dù biết là rất khó nhưng em sẽ cố. Và một ngày nào đó, em sẽ gặp được người có thể trao trái tim cho em. Anh sẽ chúc phúc cho em chứ?”.
Thiên Bình gập nhẹ lá thư lại, cất vào túi áo. Một chuyến xe buýt nữa lại đến. Trong cuộc đời của mình, anh đã đi cùng cô bao nhiêu chuyến xe tất cả nhỉ? Anh bước lên xe và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc. Xe đi được một đoạn, Thiên Bình thấy cảm giác ngồi trên xe lúc này thật khác lạ, không giống ngày thường chút nào. Vẫn con đường giống như cũ, cảnh vật hai bên đường cũng giữ nguyên. Có gì khác đâu nhỉ? Có lẽ điều khác biệt duy nhất là cô gái nhỏ ngày nào không còn ở bên cạnh anh nữa.
Máy bay đã bay được bốn tiếng, Hạnh San ngó sang Bảo Nam đã ngủ quên từ lúc nào, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Anh đã từng dành hết mọi tâm tư tình cảm cho cô. Nhưng chính là vì cô, đã không trân trọng tình cảm của anh, đã đẩy anh xa khỏi cô. Có lẽ cô đã sai, cô đã đùa với tình yêu rồi bị tình yêu đùa lại lúc nào không hay.