1 lặng lẽ yêu anh - kỳ 2 Mon Feb 13, 2012 8:57 am
Sư Thầy Thích Tịnh Không
Bá Vương
Ăn được một nửa chiếc bánh mà Bảo Nam tặng, Hạnh San nghĩ: "Có bao giờ người ta được phép nhận tình yêu của một người và vẫn trao gửi tình yêu nơi người khác không"...
3. Khiêu chiến
Xem phim xong, Thiên Bình tiễn Ngân Kim. Họ cùng đứng đợi ở bến xe buýt ngoài đường lớn. Ngân Kim tủm tỉm cười rồi quay sang Thiên Bình:
- Vậy ra đó là Hạnh San. Cô ấy trông trẻ hơn tấm ảnh anh cho em xem nhiều.
- Cô ấy không ăn ảnh lắm.
- Tính cách cô ấy có vẻ hơi dễ giận dỗi nhỉ?
Thiên Bình gật đầu:
- Đúng vậy. Từ bé đã thế rồi. Hơi phiền phức một chút.
Ngân Kim lắc nhẹ đầu:
- Em thì lại cảm thấy cô ấy rất dễ thương... - Ngân Kim ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp: Và còn rất may mắn nữa. Có rất nhiều người yêu thương cô ấy.
Thiên Bình thở dài một cái rồi đáp:
- Những người được yêu thương thì luôn nghĩ mình cô đơn. Chỉ có những người thiếu vắng tình yêu thương mới biết họ may mắn đến mức nào.
Ngân Kim không nói gì nữa. Cô nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai Thiên Bình. Chỉ có cô mới hiểu điều đầu tiên kết nối cô và Thiên Bình là gì.
- Cô ấy có còn giận anh chuyện trước đây không?
Thiên Bình mỉm cười:
- Anh nghĩ là còn. Hạnh San rất thường xuyên tới đây nhưng chưa từng trực tiếp nói chuyện với anh. Cô ấy vẫn còn giận anh.
Ngân Kim vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai trên trán:
- Em xin lỗi. Chỉ vì em mà anh bị Hạnh San giận oan.
Thiên Bình lắc đầu:
- Không phải lỗi của em. Là tự anh muốn làm như vậy mà.
- Hạnh San với Bảo Nam có vẻ rất thân nhau.
Thiên Bình hơi cắn nhẹ môi:
- Anh cũng thấy vậy. Nhưng họ có vẻ không muốn mọi người biết. Không biết là ý của Bảo Nam hay Hạnh San nữa?
Ngân Kim chỉ cười nhẹ một cái:
- Anh đã biết thừa là ý của ai rồi mà. Xem ra anh sắp thành kì đà cản mũi rồi.
Thiên Bình bật cười trước sự so sánh dí dỏm của Ngân Kim. Và rồi, khi nhìn thấy chiếc xe buýt đang đứng chờ đèn đỏ từ phía xa, anh nói:
- Em có định lên chuyến xe tới không? Đã bỏ qua hai chuyến trước rồi đấy.
***
Hạnh San không thể bỏ ra khỏi đầu hình ảnh Ngân Kim tươi cười bên Thiên Bình. Cô đã biết anh từ lúc nhỏ, anh rất kiệm lời. Vậy mà hôm đó nhìn gương mặt anh rất rạng rỡ. Và ở bên cạnh Ngân Kim có vẻ như anh nói rất nhiều. Cô suy nghĩ lại từng cử chỉ điệu bộ của Ngân Kim rồi ngầm so sánh với mình. Ngân Kim tóc đen, mình tóc nhuộm, cô ta gầy, mình hơi mập một chút. Ngân Kim biết nấu ăn, mình biết ăn thôi. Ngân Kim nữ tính, đi nhẹ nói khẽ cười duyên. Mình thì cười hô hố, nói to, thỉnh thoảng còn bị nấc cụt nữa chứ. Hạnh San quay sang một bên, úp mặt vào gối: “Ôi trời, Trần Hạnh San, sao mày lại thiếu tự tin thế này hả? Mày có điểm gì thua kém Ngân Kim mỏng manh yếu đuối đó chứ. Nấu ăn à? Mày có thể học. Nữ tính à? Mày có thể tập mà.” Rồi Hạnh San tự nhiên nhớ lại một chuyện Bảo Nam đã từng kể cho cô trước đây. Hồi nhỏ có một lần mẹ Bảo Nam đưa anh tới một hội trợ do đại sứ quán Việt Nam tổ chức. Trong hội chợ có tiết mục chụp ảnh lưu niệm với mấy cô gái mặc áo dài truyền thống. Lúc đó Bảo Nam mới 12 tuổi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy những cô gái Việt Nam trong tà áo dài truyền thống và mái tóc đen dài ngang vai, anh đã cảm thấy họ là hình ảnh đẹp nhất trên đời. Bảo Nam đã quyết định sau này nhất định sẽ yêu một cô gái Việt có vẻ đẹp truyền thống.Thế nên khi biết Hạnh San là cô gái Việt Nam duy nhất học cùng trường đại học với mình, Bảo Nam đã nhanh chóng tìm kiếm cô. “Đúng là con trai chỉ thích các cô gái nữ tính thôi. Mình cũng phải thay đổi thôi”.
Khi nghe Hạnh San tâm sự qua điện thoại cái ý định đi học lớp nấu ăn và may vá gần nhà. Bảo Nam lắng tai nghe, tỏ vẻ ủng hộ nhưng trong đầu thì lại có những suy nghĩ khác: “Sao cô ấy đột nhiên muốn đi học mấy thứ này nhỉ?. Không lẽ vì mấy câu đùa của mình lúc trước? Dù Hạnh San có biết nữ công gia chánh không thì mình vẫn thích cô ấy cơ mà”. Ba ngày sau, Hạnh San còn đang phân vân không biết nên chọn lớp làm bánh tráng miệng hay lớp làm cà ri, may váy công sở hay may đồ dạ hội thì cô nhận được một món quà từ dịch vụ chuyển phát nhanh trong ngày. Một chiếc hộp hình vuông màu xanh da trời nhạt có buộc ruy băng óng ánh được gửi cho Hạnh San. Cô mở ra và ngạc nhiên trước thứ mình đang nhìn thấy. Ở chính giữa chiếc hộp là một cái đĩa bằng sứ trắng tinh. Trên đĩa là một cái bánh bông lan hình lục giác. Một chiếc thìa bằng sứ đặt ngay ngắn bên cạnh. Hạnh San nhấc tấm thiệp nhét trong hộp ra và đọc:
“Nếu em mà không biết nấu ăn thì sau này anh sẽ nấu cho em. Bảo Nam.”
Bánh bông lan tuy rằng rất ngọt nhưng Hạnh San ăn lại không hề cảm thấy ngon miệng chút nào. Cô có cảm giác sự quan tâm của Bảo Nam hình như hơi chặt chẽ quá. Thỉnh thoảng làm cô cảm thấy ngọt ngào. Thỉnh thoảng lại làm cô thấy mình thật tồi tệ vì không thể làm điều ngược lại cho anh. Ăn được một nửa chiếc bánh, Hạnh San thấy ngán quá nên không ăn nữa. “Liệu thế này có được không nhỉ? Có bao giờ người ta được phép nhận tình yêu của một người và vẫn trao gửi tình yêu nơi người khác không?”
***
Ngân Kim gặp Bảo Nam đang đi lại trước một cửa hàng tạp hóa trên đường. Nhìn thấy cô từ xa, lúc đầu anh rất vui mừng định chạy ngay đến. Nhưng rồi lại ngần ngừ, đừng gãi tai rồi vờ nhìn về một phía khác. Ngân Kim chủ động đến gần chào trước:
- Chào anh Bảo Nam. Anh đang đi đâu à?
Bảo Nam cười nói:
- À ừ. Anh đang ngắm cảnh khu này ấy mà.
Ngân Kim mỉm cười:
- Vậy em đi trước nhé. Chào anh.
Bảo Nam như định nói thêm gì đó nhưng rồi lại chỉ đáp:
- Ừ, chào em.
Đi được một đoạn, Ngân Kim quay đầu lại và nhìn thấy Bảo Nam vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Cô nhẹ nhàng nói:
- Bảo Nam. Anh bị lạc bao lâu rồi?
Sau khi chỉ tận tình cho Bảo Nam đường quay về nhà, Ngân Kim hỏi anh:
- Mà sao anh lại bị lạc ở đây vậy?
Bảo Nam đưa tay gãi tai:
- À, anh định đi tìm cái địa chỉ này. Tìm một hồi mà không thấy.
Ngân Kim ngó vào mảnh giấy trên tay Bảo Nam. Cô hỏi:
- Anh muốn tìm chỗ bán bún thang à?
- Đúng vậy. Hồi ở Mĩ anh thích ăn món này nhất. Nghe nói ăn bún thang ở Hà Nội rất ngon nên anh muốn ăn thử.
Ngân Kim lắc nhẹ đầu:
- Chỗ này ăn không ngon đâu. Để em đưa anh tới một chỗ khác ăn nhé.
Đứng trên xe buýt, Bảo Nam thỉnh thoảng lại rút điện thoại ra kiểm tra xem có tin nhắn nào không. Anh rất sốt ruột. Giờ này chắc chắn Hạnh San đã nhận được quà của anh rồi. Sao không thấy cô nhắn tin hay gọi điện lại cho anh nhỉ. Bảo Nam quay sang hỏi Ngân Kim:
- Anh hỏi chút này. Thường con trai phải làm gì để khiến con gái cảm động?
Ngân Kim ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói:
- Ừm, em nghĩ là cũng đơn giản thôi. Thường xuyên nhắn tin quan tâm hỏi thăm. Tạo ra những bất ngờ nho nhỏ. Như là một bó hoa vào một ngày bình thường, một chiếc bánh kem đưa tới tận cửa nhà, một chuyến đi chơi xa cuối tuần.
Bảo Nam gật gù. “Tất cả những điều đó, mình đã làm hết rồi mà”.
Sau khi ăn bún thang xong, Ngân Kim và Bảo Nam đi dạo vòng vòng quanh bờ hồ. Khi đi qua một cửa hàng tên “La Hằng”, Bảo Nam đột nhiên dừng lại, nhìn như thôi miên vào con ma-nơ-canh đang đặt trong tủ kính.
- Đây là nhà may áo dài rất nổi tiếng đấy.
Bảo Nam nhìn bộ áo dài trắng trên người ma-nơ-canh rồi nảy ra một ý định. Anh chạy nhanh vào cửa hàng: “Tôi muốn mua bộ áo dài ma-nơ-canh đang mặc kia”. Ngân Kim cũng chạy vội vào ngăn cái quyết định nông nổi của Bảo Nam. “Bảo Nam, anh định mua cho ai à. Áo dài mua mà không thử là khó mặc vừa lắm”. Bảo Nam lúc này mới để ý tới lời của Ngân Kim. Anh nhìn quanh mấy cô nhân viên trong cửa hàng rồi nói: “Ngân Kim, hay em mặc thử đi. Hạnh San chỉ nặng cân hơn em một chút thôi mà”. Ngân Kim còn đang lưỡng lự thì bộ áo dài đã được gỡ xuống từ ma-nơ-canh. Cô bé bán hàng nhanh chóng đẩy Ngân Kim vào phòng thử. Bộ áo dài thực sự rất vừa với Ngân Kim. Bảo Nam nhìn cô một lúc, rồi như phát hiện ra vẫn còn thiếu thứ gì đó, anh nói: “Em, có thể bỏ cái chun buộc tóc xuống được không?”. Ngân Kim không hiểu tại sao Bảo Nam lại có yêu cầu lạ như vậy nhưng vẫn làm theo. Bảo Nam nhìn Ngân Kim trong bộ áo dài, rồi cố tưởng tượng nếu người mặc là Hạnh San thì sẽ như thế nào. Nhưng anh càng cố nghĩ thì càng thấy không hợp. Và rồi, Bảo Nam nhẹ nhàng lắc đầu: “Thôi, anh không mua nữa đâu. Cô ấy sẽ không mặc vừa”.
Suốt quãng đường còn lại, trông Bảo Nam không còn vui vẻ như lúc đầu nữa. Rồi đột nhiên anh quay sang hỏi Ngân Kim:
- Em có biết nhà Hạnh San ở đâu không?
Ngân Kim gật đầu:
- Em đưa anh tới đó nhé?
Ngân Kim hơi băn khoăn. Cô có nên làm vậy không nhỉ. Cô tự nhiên dẫn Bảo Nam tới nhà Hạnh San, liệu Hạnh San có khó xử không? Liệu Thiên Bình có hiểu lầm cô không? Bảo Nam hơi cúi mặt xuống khi chờ đợi câu trả lời từ Ngân Kim. Rồi khi nhìn thấy bàn tay anh đưa lên cao, Ngân Kim giữ lại. Cô nói: “Được rồi. Em sẽ đưa anh tới đó. Mà anh cũng đừng cứ lúc nào bối rối cũng lại gãi tai thế. Đỏ hết lên rồi nè”. Lúc này Bảo Nam mới để ý tai mình hơi đỏ lên. Anh gật nhẹ đầu. Ngân Kim thật là người có tài quan sát người khác. Thói quen hay gãi tai của anh ngay cả Hạnh San cũng phải đợi tới khi anh tự nói mới biết. Thế mà Ngân Kim chỉ đi cùng anh một lúc đã phát hiện ra.
Rồi thì Ngân Kim cũng dẫn Bảo Nam tới trước cửa nhà Hạnh San. Sau đó, cô chào đi về trước nhưng thực ra là nấp vào một chỗ kín đáo gần đó. Khi Hạnh San nhìn thấy người bấm chuông cửa nhà mình là Bảo Nam, phản ứng đầu tiên của cô là vội kéo tay anh ra chỗ khác. Cô cuống cuồng:
- Bảo Nam, sao anh lại ở đây? Nhỡ có ai thấy thì sao?
Bảo Nam gạt mạnh tay Hạnh San ra:
- Có ai thấy thì sao. Anh có gì khiến cho em phải xấu hổ à? Sao em không thể đàng hoàng giới thiệu anh với gia đình em, với bạn bè em?
Hạnh San định đưa tay bịt miệng Bảo Nam lại:
- Em sẽ làm thế nhưng bây giờ chưa phải lúc. Anh không thể đợi được à?
Bảo Nam gắt lên:
- Anh đã đợi quá lâu để được em công nhận rồi.
Hạnh San cũng cố nói át giọng của Bảo Nam:
- Nếu anh thực sự thích em thì anh có thể đợi được. Anh đừng làm em phải nghi ngờ.
Cô chưa kịp nói hết cô thì Bảo Nam đã giữ chặt vai cô lại:
- Sao em có thể nghi ngờ tình cảm anh dành cho em chứ?
Và rồi khi nhìn thấy Hạnh San nhăn mặt, nghĩ mình đã giữ vai cô quá chặt làm cô bị đau, Bảo Nam buông tay ra:
- Được rồi. Anh xin lỗi. Em cứ suy nghĩ đi. Một tuần nữa anh muốn có câu trả lời. Em có thực sự muốn anh là bạn trai của em không?
Nói rồi anh bỏ đi. Hạnh San vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Cô chưa bao giờ thấy anh nói những lời mạnh mẽ và dứt khoát như vậy. Những giọt nước mắt cứ tự nhiên tuôn rơi. Nhìn thấy Hạnh San đang khóc, Ngân Kim từ một góc đi ra, định an ủi:
- Hạnh San, em đừng buồn. Bảo Nam chỉ nhất thời bị kích động thôi. Anh ấy sẽ suy nghĩ lại.
Hạnh San lấy ống tay áo lên thấm nước mắt. Rồi nhận ra điều lạ, cô nói:
- Vâng. Mà Ngân Kim, sao chị lại ở đây?
Ngân Kim ngần ngừ rồi nói:
- Thật ra, Bảo Nam nhờ chị dẫn anh ấy tới đây.
Hạnh San lập tức đứng lùi lại:
- Cái gì? Sao chị đưa anh ấy tới đây mà không báo trước với tôi? Chuyện này có liên quan gì tới chị đâu?
Hạnh San không để cho Ngân Kim kịp giải thích gì, cô nói như trút giận:
- Thật không ngờ con người chị lại giả tạo như vậy. Lần trước gặp tôi cứ tưởng chị hiền lành tử tế lắm!
- Không phải vậy đâu. Em nghe chị nói hết đã. Chị không biết là Bảo Nam vẫn chưa phải bạn trai chính thức của em.
Hạnh San mặc kệ sự xuống nước của Ngân Kim, vẫn nói tiếp:
- Thôi đi, tôi không muốn nghe mấy lời giả dối của chị đâu. Chị cứ nhất quyết phải phá hỏng chuyện tình cảm của tôi thì mới được à?
Rồi Hạnh San chạy nhanh vào nhà. Trước khi đóng sập cánh cửa sắt lại, cô nói:
- Lần trước, cũng vì chị nên tôi và Thiên Bình mới không thành. Tôi ghét chị lắm. Cứ nhìn thấy chị là tôi thấy khó chịu rồi. Đi đi.
Ngân Kim nhìn thấy Hạnh San bỏ vào nhà, trong lòng cô rất buồn. Cô bước đi trên đường và tự dưng cũng thấy mình đang khóc. Ngân Kim nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Thiên Bình trong điện thoại mình. Có lẽ Bảo Nam đã nói với Thiên Bình nên anh đoán biết chuyện không hay sẽ xảy ra. Cô nhìn số điện thoại của anh trong máy mình, nửa muốn gọi nửa lại không muốn. Cô biết nếu cô kể cho anh mọi chuyện, anh nhất định sẽ tìm Hạnh San, bắt Hạnh San phải xin lỗi cô. Nhưng mà làm như vậy thì sẽ chỉ càng làm tăng thêm sự hiểu nhầm và ghét bỏ của Hạnh San đối với cô.
Bảo Nam và Thiên Bình đang ngồi đối diện nhau. Bảo Nam vẫn chưa nguôi cơn giận, hỏi thẳng Thiên Bình:
- Hãy kể cho mình. Mình muốn biết sự thật về mối qua hệ của cậu và Hạnh San.
Thiên Bình nhìn sự mất bình tĩnh của Bảo Nam, nghĩ rằng không thể giấu giếm mãi những chuyện trong quá khứ được nữa. Anh liền nói chậm rãi:
- Mình và cô ấy quen nhau cũng lâu rồi. Cậu muốn nghe từ lúc nào?
Bảo Nam gằn giọng:
- Từ lúc cô ấy bắt đầu thích cậu.
Hạnh San đã thức đêm đan khăn len tặng Thiên Bình, Hạnh San đã đạp xe dưới trời nắng tìm mua đĩa nhạc mà Thiên Bình thích, Hạnh San đã coi niềm vui của Thiên Bình là niềm vui của mình, Hạnh San đã khóc vì Thiên Bình. Hạnh San đã, đã làm rất nhiều việc vì Thiên Bình. Những việc Bảo Nam không bao giờ hình dung được cô đã từng làm. Càng nghe những lời kể lại của Thiên Bình, Bảo Nam càng nhìn rõ hơn mối tình đầu mãnh liệt của Hạnh San. Và anh nhận ra rằng cô ấy chưa bao giờ dành cho anh những cảm xúc chân thành như vậy. Cô ấy chưa bao giờ thích anh bằng một nửa cô ấy thích Thiên Bình. Và rồi khi nhận ra những điểm giống nhau tình cờ giữa mình và Thiên Bình, anh lại càng giận hơn khi thấy mình chỉ giống như một người thế chân cho một người khác. Mối quan hệ mở của họ sẽ không bao giờ đóng lại được bởi Bảo Nam không phải là người Hạnh San muốn có trong mối quan hệ đó. Anh chỉ là người giữ chỗ cho một người khác mà thôi.
Sau khi kể mọi chuyện cho Bảo Nam nghe những gì đã xảy ra, Thiên Bình nghĩ mình phải tới gặp Ngân Kim, anh đứng lên nói:
- Mình phải đi có chút việc. Cậu cứ ăn tối trước đi nhé. Vẫn còn cơm trong tủ lạnh đấy.
Bảo Nam không nghe thấy Thiên Bình nói gì. Tai anh ù đi, anh chỉ gật đầu như một cỗ máy. Thiên Bình nhìn biểu hiện của Bảo Nam rồi quyết định trước khi tới gặp Ngân Kim anh cần tới gặp Hạnh San trước đã.
Tất nhiên bố mẹ Hạnh San rất hồ hởi đón tiếp Thiên Bình. Chỉ có cô là ngồi trong phòng không chịu xuống. Thiên Bình ngồi chờ ở phòng khách mãi rồi cũng đành đi lên phòng Hạnh San. Cô đang ngồi trong phòng, tay nghịch nghịch khối rubic nhiều màu. Hạnh San biết Thiên Bình đứng ngoài cửa phòng mình nhưng không có phản ứng gì.
- Hạnh San, anh có chuyện muốn nói với em.
- Nếu là về Ngân Kim thì anh về đi, em không thích cô ta. Em cũng không thay đổi thành kiến của mình đâu.
Thiên Bình hạ giọng:
- Hạnh San, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện. Anh chỉ không muốn chúng ta như vậy. Dù sao em cũng giống như người thân của anh vậy.
Cô đặt khối rubic sang một bên, với tay lấy chiếc gối ôm trên giường ôm vào lòng.
- Về chuyện đã xảy ra trước đây. Là lỗi của anh. Anh xin lỗi em.
Sắc mặt Hạnh San hơi thay đổi. Cô quay sang nhìn Thiên Bình.
- Không phải lỗi của Ngân Kim đâu. Em đã trách nhầm cô ấy rồi.
Nghe nhắc tới tên Ngân Kim, Hạnh San tức giận đập chiếc gối xuống sàn rồi nói:
- Lại Ngân Kim. Anh không bênh vực cô ta thì không được à? Anh đi đi, em mệt lắm rồi. Em cần nghỉ ngơi.
Thiên Bình nhìn thấy thái độ cáu kỉnh của Hạnh San thì đi xuống nhà. Trước khi đi, anh nói lại:
- Chiều ngày mai đúng giờ này anh sẽ chờ em ở trước cổng trường cấp hai của chúng ta. Lúc nào em nghĩ lại thì hãy ra đó.
Trường tiểu học của Hạnh San và Thiên Bình chỉ cách nhà cô có mười phút đi bộ. Hạnh San lúc đầu không định ra nhưng nghĩ lại chẳng mấy khi Thiên Bình chịu nhún nhường đứng đợi cô thế này nên quyết định ngày mai sẽ ra đó.
***
Sau khi sắp xếp các từ ngữ câu chữ trong đầu mình, Ngân Kim hít một hơi thật sâu rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Thiên Bình. Nhưng người trả lời điện thoại lại là Bảo Nam.
- Thiên Bình đi vội quá nên để quên di động ở nhà.
- Ồ vậy à? Thế thì em gọi lại sau vậy.
Bảo Nam nói trước khi Ngân Kim kịp ngắt máy:
- Khoan đã. Ngân Kim, em nói chuyện với anh một chút được không.
- Vâng?
Bảo Nam nói nhát gừng:
- Anh biết bắt em nghe anh nói thế này là không đúng lắm. Nhưng anh không có bạn nào ở đây ngoài em và Thiên Bình cả.
Ngân Kim trấn an Bảo Nam:
- Không sao đâu mà. Anh cứ nói đi.
Tuy có nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng giữa Bảo Nam và Ngân Kim lại là một khoảng lặng. Anh chỉ muốn có cái cảm giác yên tâm khi biết ít nhất vẫn còn có người muốn chia sẻ với mình, vẫn còn muốn lắng nghe mình.
Ở đầu dây bên kia, Ngân Kim cũng thấy hơi lạ khi cô giữ máy mà Bảo Nam chẳng nói gì hết. Rồi như nghĩ ra điều gì, cô mỉm cười. Ngân Kim mang máy điện thoại tới gần máy tính của mình. Cô ấn vào một bài hát trong Itunes rồi gí sát điện thoại vào loa.
Bảo Nam nghe thấy những giai điệu trong bản “Spring time” của Yiruma. Anh nhắm mắt lại. Âm thanh du dương quá. Làm cho anh có cảm giác lòng mình như nhẹ đi, thư thái hơn một chút. Bản nhạc kết thúc, Bảo Nam biết Ngân Kim vẫn đang giữ máy, anh chỉ nói:
- Cảm ơn em, Ngân Kim.
Và rồi anh nói tiếp:
- Giá như anh có thể yêu được một người sâu sắc và tốt bụng như em.
Ngân Kim hơi giật mình khi nghe thấy lời nói của Bảo Nam. Và rồi, cô tạm biệt anh và buông máy xuống.
Dẫu biết đó chỉ là một lời nói đùa hoặc một lời nói trong lúc tâm trạng bất ổn nhưng Ngân Kim vẫn không ngừng suy nghĩ. Cô bật lại bài “Spring time” rồi đi tới bên cửa sổ. “Sao anh lại ước một điều có thể thành hiện thực như vậy?”.
Không phải chỉ mình Ngân Kim suy nghĩ. Ngay cả Bảo Nam cũng đứng ngồi không yên: “Sao lúc đó mình lại nói cậu đó nhỉ? Liệu mình có làm cô ấy suy nghĩ không?”. Và rồi Bảo Nam cũng phải tự thú nhận với lòng mình là anh đã thực sự muốn như vậy. Lúc nhìn thấy Ngân Kim mang đồ ăn tới cho Thiên Bình, lúc nhìn thấy họ nói chuyện ăn ý, anh cũng đã ước gì Hạnh San và mình cũng giống như thế. Sao cùng là tình yêu, mà lại khác nhau như vậy?...
(Còn tiếp)
3. Khiêu chiến
Xem phim xong, Thiên Bình tiễn Ngân Kim. Họ cùng đứng đợi ở bến xe buýt ngoài đường lớn. Ngân Kim tủm tỉm cười rồi quay sang Thiên Bình:
- Vậy ra đó là Hạnh San. Cô ấy trông trẻ hơn tấm ảnh anh cho em xem nhiều.
- Cô ấy không ăn ảnh lắm.
- Tính cách cô ấy có vẻ hơi dễ giận dỗi nhỉ?
Thiên Bình gật đầu:
- Đúng vậy. Từ bé đã thế rồi. Hơi phiền phức một chút.
Ngân Kim lắc nhẹ đầu:
- Em thì lại cảm thấy cô ấy rất dễ thương... - Ngân Kim ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp: Và còn rất may mắn nữa. Có rất nhiều người yêu thương cô ấy.
Thiên Bình thở dài một cái rồi đáp:
- Những người được yêu thương thì luôn nghĩ mình cô đơn. Chỉ có những người thiếu vắng tình yêu thương mới biết họ may mắn đến mức nào.
Ngân Kim không nói gì nữa. Cô nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai Thiên Bình. Chỉ có cô mới hiểu điều đầu tiên kết nối cô và Thiên Bình là gì.
- Cô ấy có còn giận anh chuyện trước đây không?
Thiên Bình mỉm cười:
- Anh nghĩ là còn. Hạnh San rất thường xuyên tới đây nhưng chưa từng trực tiếp nói chuyện với anh. Cô ấy vẫn còn giận anh.
Ngân Kim vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai trên trán:
- Em xin lỗi. Chỉ vì em mà anh bị Hạnh San giận oan.
Thiên Bình lắc đầu:
- Không phải lỗi của em. Là tự anh muốn làm như vậy mà.
- Hạnh San với Bảo Nam có vẻ rất thân nhau.
Thiên Bình hơi cắn nhẹ môi:
- Anh cũng thấy vậy. Nhưng họ có vẻ không muốn mọi người biết. Không biết là ý của Bảo Nam hay Hạnh San nữa?
Ngân Kim chỉ cười nhẹ một cái:
- Anh đã biết thừa là ý của ai rồi mà. Xem ra anh sắp thành kì đà cản mũi rồi.
Thiên Bình bật cười trước sự so sánh dí dỏm của Ngân Kim. Và rồi, khi nhìn thấy chiếc xe buýt đang đứng chờ đèn đỏ từ phía xa, anh nói:
- Em có định lên chuyến xe tới không? Đã bỏ qua hai chuyến trước rồi đấy.
***
Hạnh San không thể bỏ ra khỏi đầu hình ảnh Ngân Kim tươi cười bên Thiên Bình. Cô đã biết anh từ lúc nhỏ, anh rất kiệm lời. Vậy mà hôm đó nhìn gương mặt anh rất rạng rỡ. Và ở bên cạnh Ngân Kim có vẻ như anh nói rất nhiều. Cô suy nghĩ lại từng cử chỉ điệu bộ của Ngân Kim rồi ngầm so sánh với mình. Ngân Kim tóc đen, mình tóc nhuộm, cô ta gầy, mình hơi mập một chút. Ngân Kim biết nấu ăn, mình biết ăn thôi. Ngân Kim nữ tính, đi nhẹ nói khẽ cười duyên. Mình thì cười hô hố, nói to, thỉnh thoảng còn bị nấc cụt nữa chứ. Hạnh San quay sang một bên, úp mặt vào gối: “Ôi trời, Trần Hạnh San, sao mày lại thiếu tự tin thế này hả? Mày có điểm gì thua kém Ngân Kim mỏng manh yếu đuối đó chứ. Nấu ăn à? Mày có thể học. Nữ tính à? Mày có thể tập mà.” Rồi Hạnh San tự nhiên nhớ lại một chuyện Bảo Nam đã từng kể cho cô trước đây. Hồi nhỏ có một lần mẹ Bảo Nam đưa anh tới một hội trợ do đại sứ quán Việt Nam tổ chức. Trong hội chợ có tiết mục chụp ảnh lưu niệm với mấy cô gái mặc áo dài truyền thống. Lúc đó Bảo Nam mới 12 tuổi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy những cô gái Việt Nam trong tà áo dài truyền thống và mái tóc đen dài ngang vai, anh đã cảm thấy họ là hình ảnh đẹp nhất trên đời. Bảo Nam đã quyết định sau này nhất định sẽ yêu một cô gái Việt có vẻ đẹp truyền thống.Thế nên khi biết Hạnh San là cô gái Việt Nam duy nhất học cùng trường đại học với mình, Bảo Nam đã nhanh chóng tìm kiếm cô. “Đúng là con trai chỉ thích các cô gái nữ tính thôi. Mình cũng phải thay đổi thôi”.
Khi nghe Hạnh San tâm sự qua điện thoại cái ý định đi học lớp nấu ăn và may vá gần nhà. Bảo Nam lắng tai nghe, tỏ vẻ ủng hộ nhưng trong đầu thì lại có những suy nghĩ khác: “Sao cô ấy đột nhiên muốn đi học mấy thứ này nhỉ?. Không lẽ vì mấy câu đùa của mình lúc trước? Dù Hạnh San có biết nữ công gia chánh không thì mình vẫn thích cô ấy cơ mà”. Ba ngày sau, Hạnh San còn đang phân vân không biết nên chọn lớp làm bánh tráng miệng hay lớp làm cà ri, may váy công sở hay may đồ dạ hội thì cô nhận được một món quà từ dịch vụ chuyển phát nhanh trong ngày. Một chiếc hộp hình vuông màu xanh da trời nhạt có buộc ruy băng óng ánh được gửi cho Hạnh San. Cô mở ra và ngạc nhiên trước thứ mình đang nhìn thấy. Ở chính giữa chiếc hộp là một cái đĩa bằng sứ trắng tinh. Trên đĩa là một cái bánh bông lan hình lục giác. Một chiếc thìa bằng sứ đặt ngay ngắn bên cạnh. Hạnh San nhấc tấm thiệp nhét trong hộp ra và đọc:
“Nếu em mà không biết nấu ăn thì sau này anh sẽ nấu cho em. Bảo Nam.”
Bánh bông lan tuy rằng rất ngọt nhưng Hạnh San ăn lại không hề cảm thấy ngon miệng chút nào. Cô có cảm giác sự quan tâm của Bảo Nam hình như hơi chặt chẽ quá. Thỉnh thoảng làm cô cảm thấy ngọt ngào. Thỉnh thoảng lại làm cô thấy mình thật tồi tệ vì không thể làm điều ngược lại cho anh. Ăn được một nửa chiếc bánh, Hạnh San thấy ngán quá nên không ăn nữa. “Liệu thế này có được không nhỉ? Có bao giờ người ta được phép nhận tình yêu của một người và vẫn trao gửi tình yêu nơi người khác không?”
***
Ngân Kim gặp Bảo Nam đang đi lại trước một cửa hàng tạp hóa trên đường. Nhìn thấy cô từ xa, lúc đầu anh rất vui mừng định chạy ngay đến. Nhưng rồi lại ngần ngừ, đừng gãi tai rồi vờ nhìn về một phía khác. Ngân Kim chủ động đến gần chào trước:
- Chào anh Bảo Nam. Anh đang đi đâu à?
Bảo Nam cười nói:
- À ừ. Anh đang ngắm cảnh khu này ấy mà.
Ngân Kim mỉm cười:
- Vậy em đi trước nhé. Chào anh.
Bảo Nam như định nói thêm gì đó nhưng rồi lại chỉ đáp:
- Ừ, chào em.
Đi được một đoạn, Ngân Kim quay đầu lại và nhìn thấy Bảo Nam vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Cô nhẹ nhàng nói:
- Bảo Nam. Anh bị lạc bao lâu rồi?
Sau khi chỉ tận tình cho Bảo Nam đường quay về nhà, Ngân Kim hỏi anh:
- Mà sao anh lại bị lạc ở đây vậy?
Bảo Nam đưa tay gãi tai:
- À, anh định đi tìm cái địa chỉ này. Tìm một hồi mà không thấy.
Ngân Kim ngó vào mảnh giấy trên tay Bảo Nam. Cô hỏi:
- Anh muốn tìm chỗ bán bún thang à?
- Đúng vậy. Hồi ở Mĩ anh thích ăn món này nhất. Nghe nói ăn bún thang ở Hà Nội rất ngon nên anh muốn ăn thử.
Ngân Kim lắc nhẹ đầu:
- Chỗ này ăn không ngon đâu. Để em đưa anh tới một chỗ khác ăn nhé.
Đứng trên xe buýt, Bảo Nam thỉnh thoảng lại rút điện thoại ra kiểm tra xem có tin nhắn nào không. Anh rất sốt ruột. Giờ này chắc chắn Hạnh San đã nhận được quà của anh rồi. Sao không thấy cô nhắn tin hay gọi điện lại cho anh nhỉ. Bảo Nam quay sang hỏi Ngân Kim:
- Anh hỏi chút này. Thường con trai phải làm gì để khiến con gái cảm động?
Ngân Kim ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói:
- Ừm, em nghĩ là cũng đơn giản thôi. Thường xuyên nhắn tin quan tâm hỏi thăm. Tạo ra những bất ngờ nho nhỏ. Như là một bó hoa vào một ngày bình thường, một chiếc bánh kem đưa tới tận cửa nhà, một chuyến đi chơi xa cuối tuần.
Bảo Nam gật gù. “Tất cả những điều đó, mình đã làm hết rồi mà”.
Sau khi ăn bún thang xong, Ngân Kim và Bảo Nam đi dạo vòng vòng quanh bờ hồ. Khi đi qua một cửa hàng tên “La Hằng”, Bảo Nam đột nhiên dừng lại, nhìn như thôi miên vào con ma-nơ-canh đang đặt trong tủ kính.
- Đây là nhà may áo dài rất nổi tiếng đấy.
Bảo Nam nhìn bộ áo dài trắng trên người ma-nơ-canh rồi nảy ra một ý định. Anh chạy nhanh vào cửa hàng: “Tôi muốn mua bộ áo dài ma-nơ-canh đang mặc kia”. Ngân Kim cũng chạy vội vào ngăn cái quyết định nông nổi của Bảo Nam. “Bảo Nam, anh định mua cho ai à. Áo dài mua mà không thử là khó mặc vừa lắm”. Bảo Nam lúc này mới để ý tới lời của Ngân Kim. Anh nhìn quanh mấy cô nhân viên trong cửa hàng rồi nói: “Ngân Kim, hay em mặc thử đi. Hạnh San chỉ nặng cân hơn em một chút thôi mà”. Ngân Kim còn đang lưỡng lự thì bộ áo dài đã được gỡ xuống từ ma-nơ-canh. Cô bé bán hàng nhanh chóng đẩy Ngân Kim vào phòng thử. Bộ áo dài thực sự rất vừa với Ngân Kim. Bảo Nam nhìn cô một lúc, rồi như phát hiện ra vẫn còn thiếu thứ gì đó, anh nói: “Em, có thể bỏ cái chun buộc tóc xuống được không?”. Ngân Kim không hiểu tại sao Bảo Nam lại có yêu cầu lạ như vậy nhưng vẫn làm theo. Bảo Nam nhìn Ngân Kim trong bộ áo dài, rồi cố tưởng tượng nếu người mặc là Hạnh San thì sẽ như thế nào. Nhưng anh càng cố nghĩ thì càng thấy không hợp. Và rồi, Bảo Nam nhẹ nhàng lắc đầu: “Thôi, anh không mua nữa đâu. Cô ấy sẽ không mặc vừa”.
Suốt quãng đường còn lại, trông Bảo Nam không còn vui vẻ như lúc đầu nữa. Rồi đột nhiên anh quay sang hỏi Ngân Kim:
- Em có biết nhà Hạnh San ở đâu không?
Ngân Kim gật đầu:
- Em đưa anh tới đó nhé?
Ngân Kim hơi băn khoăn. Cô có nên làm vậy không nhỉ. Cô tự nhiên dẫn Bảo Nam tới nhà Hạnh San, liệu Hạnh San có khó xử không? Liệu Thiên Bình có hiểu lầm cô không? Bảo Nam hơi cúi mặt xuống khi chờ đợi câu trả lời từ Ngân Kim. Rồi khi nhìn thấy bàn tay anh đưa lên cao, Ngân Kim giữ lại. Cô nói: “Được rồi. Em sẽ đưa anh tới đó. Mà anh cũng đừng cứ lúc nào bối rối cũng lại gãi tai thế. Đỏ hết lên rồi nè”. Lúc này Bảo Nam mới để ý tai mình hơi đỏ lên. Anh gật nhẹ đầu. Ngân Kim thật là người có tài quan sát người khác. Thói quen hay gãi tai của anh ngay cả Hạnh San cũng phải đợi tới khi anh tự nói mới biết. Thế mà Ngân Kim chỉ đi cùng anh một lúc đã phát hiện ra.
Rồi thì Ngân Kim cũng dẫn Bảo Nam tới trước cửa nhà Hạnh San. Sau đó, cô chào đi về trước nhưng thực ra là nấp vào một chỗ kín đáo gần đó. Khi Hạnh San nhìn thấy người bấm chuông cửa nhà mình là Bảo Nam, phản ứng đầu tiên của cô là vội kéo tay anh ra chỗ khác. Cô cuống cuồng:
- Bảo Nam, sao anh lại ở đây? Nhỡ có ai thấy thì sao?
Bảo Nam gạt mạnh tay Hạnh San ra:
- Có ai thấy thì sao. Anh có gì khiến cho em phải xấu hổ à? Sao em không thể đàng hoàng giới thiệu anh với gia đình em, với bạn bè em?
Hạnh San định đưa tay bịt miệng Bảo Nam lại:
- Em sẽ làm thế nhưng bây giờ chưa phải lúc. Anh không thể đợi được à?
Bảo Nam gắt lên:
- Anh đã đợi quá lâu để được em công nhận rồi.
Hạnh San cũng cố nói át giọng của Bảo Nam:
- Nếu anh thực sự thích em thì anh có thể đợi được. Anh đừng làm em phải nghi ngờ.
Cô chưa kịp nói hết cô thì Bảo Nam đã giữ chặt vai cô lại:
- Sao em có thể nghi ngờ tình cảm anh dành cho em chứ?
Và rồi khi nhìn thấy Hạnh San nhăn mặt, nghĩ mình đã giữ vai cô quá chặt làm cô bị đau, Bảo Nam buông tay ra:
- Được rồi. Anh xin lỗi. Em cứ suy nghĩ đi. Một tuần nữa anh muốn có câu trả lời. Em có thực sự muốn anh là bạn trai của em không?
Nói rồi anh bỏ đi. Hạnh San vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Cô chưa bao giờ thấy anh nói những lời mạnh mẽ và dứt khoát như vậy. Những giọt nước mắt cứ tự nhiên tuôn rơi. Nhìn thấy Hạnh San đang khóc, Ngân Kim từ một góc đi ra, định an ủi:
- Hạnh San, em đừng buồn. Bảo Nam chỉ nhất thời bị kích động thôi. Anh ấy sẽ suy nghĩ lại.
Hạnh San lấy ống tay áo lên thấm nước mắt. Rồi nhận ra điều lạ, cô nói:
- Vâng. Mà Ngân Kim, sao chị lại ở đây?
Ngân Kim ngần ngừ rồi nói:
- Thật ra, Bảo Nam nhờ chị dẫn anh ấy tới đây.
Hạnh San lập tức đứng lùi lại:
- Cái gì? Sao chị đưa anh ấy tới đây mà không báo trước với tôi? Chuyện này có liên quan gì tới chị đâu?
Hạnh San không để cho Ngân Kim kịp giải thích gì, cô nói như trút giận:
- Thật không ngờ con người chị lại giả tạo như vậy. Lần trước gặp tôi cứ tưởng chị hiền lành tử tế lắm!
- Không phải vậy đâu. Em nghe chị nói hết đã. Chị không biết là Bảo Nam vẫn chưa phải bạn trai chính thức của em.
Hạnh San mặc kệ sự xuống nước của Ngân Kim, vẫn nói tiếp:
- Thôi đi, tôi không muốn nghe mấy lời giả dối của chị đâu. Chị cứ nhất quyết phải phá hỏng chuyện tình cảm của tôi thì mới được à?
Rồi Hạnh San chạy nhanh vào nhà. Trước khi đóng sập cánh cửa sắt lại, cô nói:
- Lần trước, cũng vì chị nên tôi và Thiên Bình mới không thành. Tôi ghét chị lắm. Cứ nhìn thấy chị là tôi thấy khó chịu rồi. Đi đi.
Ngân Kim nhìn thấy Hạnh San bỏ vào nhà, trong lòng cô rất buồn. Cô bước đi trên đường và tự dưng cũng thấy mình đang khóc. Ngân Kim nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Thiên Bình trong điện thoại mình. Có lẽ Bảo Nam đã nói với Thiên Bình nên anh đoán biết chuyện không hay sẽ xảy ra. Cô nhìn số điện thoại của anh trong máy mình, nửa muốn gọi nửa lại không muốn. Cô biết nếu cô kể cho anh mọi chuyện, anh nhất định sẽ tìm Hạnh San, bắt Hạnh San phải xin lỗi cô. Nhưng mà làm như vậy thì sẽ chỉ càng làm tăng thêm sự hiểu nhầm và ghét bỏ của Hạnh San đối với cô.
Bảo Nam và Thiên Bình đang ngồi đối diện nhau. Bảo Nam vẫn chưa nguôi cơn giận, hỏi thẳng Thiên Bình:
- Hãy kể cho mình. Mình muốn biết sự thật về mối qua hệ của cậu và Hạnh San.
Thiên Bình nhìn sự mất bình tĩnh của Bảo Nam, nghĩ rằng không thể giấu giếm mãi những chuyện trong quá khứ được nữa. Anh liền nói chậm rãi:
- Mình và cô ấy quen nhau cũng lâu rồi. Cậu muốn nghe từ lúc nào?
Bảo Nam gằn giọng:
- Từ lúc cô ấy bắt đầu thích cậu.
Hạnh San đã thức đêm đan khăn len tặng Thiên Bình, Hạnh San đã đạp xe dưới trời nắng tìm mua đĩa nhạc mà Thiên Bình thích, Hạnh San đã coi niềm vui của Thiên Bình là niềm vui của mình, Hạnh San đã khóc vì Thiên Bình. Hạnh San đã, đã làm rất nhiều việc vì Thiên Bình. Những việc Bảo Nam không bao giờ hình dung được cô đã từng làm. Càng nghe những lời kể lại của Thiên Bình, Bảo Nam càng nhìn rõ hơn mối tình đầu mãnh liệt của Hạnh San. Và anh nhận ra rằng cô ấy chưa bao giờ dành cho anh những cảm xúc chân thành như vậy. Cô ấy chưa bao giờ thích anh bằng một nửa cô ấy thích Thiên Bình. Và rồi khi nhận ra những điểm giống nhau tình cờ giữa mình và Thiên Bình, anh lại càng giận hơn khi thấy mình chỉ giống như một người thế chân cho một người khác. Mối quan hệ mở của họ sẽ không bao giờ đóng lại được bởi Bảo Nam không phải là người Hạnh San muốn có trong mối quan hệ đó. Anh chỉ là người giữ chỗ cho một người khác mà thôi.
Sau khi kể mọi chuyện cho Bảo Nam nghe những gì đã xảy ra, Thiên Bình nghĩ mình phải tới gặp Ngân Kim, anh đứng lên nói:
- Mình phải đi có chút việc. Cậu cứ ăn tối trước đi nhé. Vẫn còn cơm trong tủ lạnh đấy.
Bảo Nam không nghe thấy Thiên Bình nói gì. Tai anh ù đi, anh chỉ gật đầu như một cỗ máy. Thiên Bình nhìn biểu hiện của Bảo Nam rồi quyết định trước khi tới gặp Ngân Kim anh cần tới gặp Hạnh San trước đã.
Tất nhiên bố mẹ Hạnh San rất hồ hởi đón tiếp Thiên Bình. Chỉ có cô là ngồi trong phòng không chịu xuống. Thiên Bình ngồi chờ ở phòng khách mãi rồi cũng đành đi lên phòng Hạnh San. Cô đang ngồi trong phòng, tay nghịch nghịch khối rubic nhiều màu. Hạnh San biết Thiên Bình đứng ngoài cửa phòng mình nhưng không có phản ứng gì.
- Hạnh San, anh có chuyện muốn nói với em.
- Nếu là về Ngân Kim thì anh về đi, em không thích cô ta. Em cũng không thay đổi thành kiến của mình đâu.
Thiên Bình hạ giọng:
- Hạnh San, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện. Anh chỉ không muốn chúng ta như vậy. Dù sao em cũng giống như người thân của anh vậy.
Cô đặt khối rubic sang một bên, với tay lấy chiếc gối ôm trên giường ôm vào lòng.
- Về chuyện đã xảy ra trước đây. Là lỗi của anh. Anh xin lỗi em.
Sắc mặt Hạnh San hơi thay đổi. Cô quay sang nhìn Thiên Bình.
- Không phải lỗi của Ngân Kim đâu. Em đã trách nhầm cô ấy rồi.
Nghe nhắc tới tên Ngân Kim, Hạnh San tức giận đập chiếc gối xuống sàn rồi nói:
- Lại Ngân Kim. Anh không bênh vực cô ta thì không được à? Anh đi đi, em mệt lắm rồi. Em cần nghỉ ngơi.
Thiên Bình nhìn thấy thái độ cáu kỉnh của Hạnh San thì đi xuống nhà. Trước khi đi, anh nói lại:
- Chiều ngày mai đúng giờ này anh sẽ chờ em ở trước cổng trường cấp hai của chúng ta. Lúc nào em nghĩ lại thì hãy ra đó.
Trường tiểu học của Hạnh San và Thiên Bình chỉ cách nhà cô có mười phút đi bộ. Hạnh San lúc đầu không định ra nhưng nghĩ lại chẳng mấy khi Thiên Bình chịu nhún nhường đứng đợi cô thế này nên quyết định ngày mai sẽ ra đó.
***
Sau khi sắp xếp các từ ngữ câu chữ trong đầu mình, Ngân Kim hít một hơi thật sâu rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Thiên Bình. Nhưng người trả lời điện thoại lại là Bảo Nam.
- Thiên Bình đi vội quá nên để quên di động ở nhà.
- Ồ vậy à? Thế thì em gọi lại sau vậy.
Bảo Nam nói trước khi Ngân Kim kịp ngắt máy:
- Khoan đã. Ngân Kim, em nói chuyện với anh một chút được không.
- Vâng?
Bảo Nam nói nhát gừng:
- Anh biết bắt em nghe anh nói thế này là không đúng lắm. Nhưng anh không có bạn nào ở đây ngoài em và Thiên Bình cả.
Ngân Kim trấn an Bảo Nam:
- Không sao đâu mà. Anh cứ nói đi.
Tuy có nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng giữa Bảo Nam và Ngân Kim lại là một khoảng lặng. Anh chỉ muốn có cái cảm giác yên tâm khi biết ít nhất vẫn còn có người muốn chia sẻ với mình, vẫn còn muốn lắng nghe mình.
Ở đầu dây bên kia, Ngân Kim cũng thấy hơi lạ khi cô giữ máy mà Bảo Nam chẳng nói gì hết. Rồi như nghĩ ra điều gì, cô mỉm cười. Ngân Kim mang máy điện thoại tới gần máy tính của mình. Cô ấn vào một bài hát trong Itunes rồi gí sát điện thoại vào loa.
Bảo Nam nghe thấy những giai điệu trong bản “Spring time” của Yiruma. Anh nhắm mắt lại. Âm thanh du dương quá. Làm cho anh có cảm giác lòng mình như nhẹ đi, thư thái hơn một chút. Bản nhạc kết thúc, Bảo Nam biết Ngân Kim vẫn đang giữ máy, anh chỉ nói:
- Cảm ơn em, Ngân Kim.
Và rồi anh nói tiếp:
- Giá như anh có thể yêu được một người sâu sắc và tốt bụng như em.
Ngân Kim hơi giật mình khi nghe thấy lời nói của Bảo Nam. Và rồi, cô tạm biệt anh và buông máy xuống.
Dẫu biết đó chỉ là một lời nói đùa hoặc một lời nói trong lúc tâm trạng bất ổn nhưng Ngân Kim vẫn không ngừng suy nghĩ. Cô bật lại bài “Spring time” rồi đi tới bên cửa sổ. “Sao anh lại ước một điều có thể thành hiện thực như vậy?”.
Không phải chỉ mình Ngân Kim suy nghĩ. Ngay cả Bảo Nam cũng đứng ngồi không yên: “Sao lúc đó mình lại nói cậu đó nhỉ? Liệu mình có làm cô ấy suy nghĩ không?”. Và rồi Bảo Nam cũng phải tự thú nhận với lòng mình là anh đã thực sự muốn như vậy. Lúc nhìn thấy Ngân Kim mang đồ ăn tới cho Thiên Bình, lúc nhìn thấy họ nói chuyện ăn ý, anh cũng đã ước gì Hạnh San và mình cũng giống như thế. Sao cùng là tình yêu, mà lại khác nhau như vậy?...
(Còn tiếp)