1 Màu nắng cuối chiều Wed Feb 08, 2012 2:23 pm
Sư Thầy Thích Tịnh Không
Bá Vương
Màu nắng cuối chiều
Hà Nội, 2:00 am
Nó đẹp, nét đẹp của một cậu bé mười sáu tuổi nhưng vẻ đẹp đó không những tượng trưng cho một tâm hồn ngây thơ, trong sáng mà còn ẩn chứa một vẻ u buồn kỳ lạ. Mọi người vẫn thường bị hút hồn bởi đôi mắt ấy. Họ vẫn thường nói đôi mắt nó đẹp, long lanh và u buồn như có giọt nước đọng nơi khóe mắt như thế từ lúc nó được sinh ra, có thể đôi mắt đó hướng về mẹ nó, người đã hy sinh mạng sống để giữ lại nó trong cuộc đời này. Và có thể đó cũng là định mệnh của nó, định mệnh khiến nó không thể có một sinh nhật với hạnh phúc trọn vẹn vì trong chính cái ngày định mệnh đó, nó cảm thấy nhớ mẹ nó hơn là hạnh phúc vì được có mặt trên cõi đời này… Nó là một đứa trẻ ít nói, ít cười so với những đứa bạn đồng trang lứa. Mỗi khi bạn bè nó vui chơi, thì nó lại thích trầm ngâm ngồi suy tư. Thật ra, nó cũng tự cười với quá khứ của chính mình vì không nhớ được những lúc đó, nó đã nghĩ gì. Nhưng có lẽ cũng vì thế mà suy tư là bạn đồng hành của nó từ bé đến giờ.
Hôm nay, sau buổi chiều tan học, nó không chạy về nhà mà đạp xe chạy thẳng ra một cánh đồng cách trường cũng khá xa để ngắm cảnh ráng chiều, một hình ảnh mà nó chưa bao giờ cảm thấy chán khi chiêm ngưỡng. Mỗi khi nhìn nắng, nó cảm giác như nó đang tan ra trong gió, trong mây và cả ánh sáng kỳ diệu của ánh hoàng hôn. Nó thả hồn mình vào từng lá cây, ngọn cỏ đang đung đưa trong gió và bay xa đến tận chân trời, nơi ánh hoàng hôn tỏa ra đẹp nhất và kỳ diệu nhất.
Rồi một buổi chiều nữa cũng qua đi, nó lại đạp xe trở về căn nhà thân thuộc, tuy có hơi vắng lặng nhưng vẫn thật sự rất ấm áp đối với nó. Ở đó, có người cha yêu thương nó hết mực, ông là người chăm sóc cho nó từng miếng ăn giấc ngủ, dạy cho nó lẽ sống ở đời... Ông dạy nó về cuộc sống bằng những ví dụ cụ thể và sinh động nhất. Có lẽ cũng vì thế mà nó “lớn” hơn những đứa bạn đồng trang lứa. Như mọi ngày, nó về nhà tắm rửa và xem ti vi đợi ba nó về. Khi đó, nó và ba nó sẽ cùng nấu và thưởng thức những món ăn mà cả hai đã chọn. Kể từ lúc nó còn rất rất nhỏ, mọi việc đã là thói quen hằng ngày và đây là thời điểm trong ngày mà nó cảm thấy hạnh phúc nhất.
-Ba ngủ ngon.
-Ừ, con ngủ ngon.
Ông nói rồi với tay tắt hộ đèn phòng cho nó. Sau đó ông trở về phòng mình, nhưng ông chưa ngủ, giấc ngủ đến với ông bao giờ cũng khó khăn. Khi năm tháng cứ trôi đi, những điều khiến ông trăn trở ngày một nhiều, có mấy ai hiểu được cho ông? Ông ngồi đó, nhìn ra khung cửa sổ, một màu đen dày đặc như muốn nuốt chửng những đốm sáng nhỏ nhoi, le lói trong đêm. Kí ức lại quay về trong ông, rõ ràng như chỉ mới ngày hôm qua. Ông ước gì mình có được một điếu thuốc trên tay, để rít lấy một hơi cho ấm lòng đang giá lạnh, để tỉnh táo hơn hay để thả quá khứ vào làn khói trắng mơ huyền. Nhưng thực tế, ông chưa bao giờ hút thuốc.
Rồi 1 đêm cũng như bao đêm khác qua đi. Một ngày mới lại bắt đầu, đôi lúc nó cảm thấy cuộc sống của nó hơi tẻ nhạt nhưng điều đó không hề gì với nó, nó biết tự tạo ra niềm hạnh phúc, sự lạc quan trong cuộc sống từ những điều bình dị mỗi ngày của nó. Mỗi khi nó đạp xe về nhà, nó vui vẻ vì được nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp mỗi ngày. Mỗi khi ngắm hoàng hôn, nó hạnh phúc vì được tận hưởng sự kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng. Mỗi khi ngỡ ngàng trước những cái mới lạ, nó lại mỉm cười vì nó đã biết thêm một điều chưa học. Có người sẽ nói nó “sống trên mây” và rằng nó không biết nó cô đơn đến mức nào, bỏ qua những trải nghiệm tuyệt vời mà nó chưa thể biết được. Nhưng nó cảm thấy đã quá đủ, quá hạnh phúc với những gì nó có, những điều mà nó và ba nó đã gầy dựng nên trong suốt ngần ấy năm nó không có mẹ.
Chiều nay, khi đang thong dong đạp xe trên đường, bỗng dưng nó muốn dừng lại đâu đó, ở quán cà phê ven đường nó vẫn thấy mỗi khi đi học. Nó mỉm cười và tự nhủ: “Thay đổi một chút phong cách chắc cũng không có sao đâu nhỉ ?”. Rồi nó bước vào quán, chọn cho mình một góc khuất yên tĩnh, nó thích thế, dù rằng nó chẳng trốn chạy ai hay bất cứ cái gì khác, kể cả quá khứ. Nó nếm một chút ca cao nóng rồi để phần việc còn lại cho vị giác và khứu giác. Nó cảm nhận được sự ấm nóng và ngọt nhẹ nơi đầu lưỡi và rồi dư vị là một chút đắng đọng lại. Chỉ là một chút đắng tạo cho dư vị thêm khác lạ. Không hề gì đó với nó. Nó vẫn thích cái cảm giác này.
Trong lúc ngồi thưởng thức tách ca cao ấm nóng, nó vô tình nghe được câu chuyện giữa hai người ngồi ở bàn gần đó nhưng khuất bóng khiến cả hai bên không thể nhìn rõ mặt nhau. Câu chuyện của họ cũng nhẹ nhàng nhưng u buồn như bài hát vẫn chậm rãi trôi qua trong không gian quán tỉnh lặng. Câu chuyện của họ làm nó phải nghĩ ngợi về điều mà ở tuổi của nó, nó chưa thể hình dung được.
Nó đạp xe về nhà mà lòng miên man suy nghĩ. Có thể nó hơi sốc với câu chuyện mà nó vừa được nghe vì cuộc sống của nó vốn dĩ quá bình lặng trong khi chuyện này quá mới mẻ với nó. Nó vẫn chưa biết phải suy nghĩ như thế nào cho đúng về câu chuyện.
Nó về nhà khi mặt trời chỉ còn là một lát cắt mỏng nơi cuối chân trời. Nó ngồi đó - bên khung cửa sổ - nhìn mặt trời khuất bóng, mang theo cả những tia nắng yếu ớt cuối cùng. Trời tối hẳn, những ngôi nhà đã sáng đèn từ lâu mà tiếng xe quen thuộc của ba nó vẫn chưa về. Có lẽ ba nó còn bận việc
Nó vẫn không ngủ được dù cơ thể đã mỏi mệt. Nó ngồi dậy định xuống nhà kiếm nước uống để đỡ khát thì thấy phòng ba nó vẫn sáng. Nó nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào phòng trong khi ba nó đang ngồi ngoài cửa sổ.
-Ba chưa ngủ sao ?
-Ừ, sao con chưa ngủ ? Sáng còn phải đi học sớm đó.
-Dạ, hôm nay con hơi khó ngủ và hơi khát nên định kiếm nước uống. Mà có chuyện gì khiến ba phải lo lắng hả ?
-À, không có gì, một chút chuyện ở công ty thôi.
-Cảnh đêm đẹp quá ba nhỉ ? Khi mọi vật bị bao trùm bởi một màu đen u tối thì cả tốt và không tốt, đẹp và không đẹp đều như nhau, chỉ là những đường nét đậm nhạt một màu đen được vẽ lên trên khung nền đen của đêm. Có những thứ có thể ẩn mình trong đó mà khó bị phát hiện. Nó khiến cuộc sống bớt màu sắc đi nhưng yên lành phải không ba ?
-Ừ, nó khiến người ta cảm thấy an toàn hơn khi không phải phơi bày tất cả. – Ông nói, mắt hướng về xa xăm rồi quay lại vò đầu nó. – Con ba lớn từ khi nào ba không hay nhỉ ? Con có người yêu chưa mà suy nghĩ nhiều vậy ?
-Dạ, chưa có đâu ba. Mà theo ba thì bao nhiêu hạnh phúc là đủ cho một người hả ba ?
-Sẽ luôn đủ và sẽ không bao giờ đủ, tùy vào mỗi người thôi con à.
-Dạ. Con hiểu. – Nó mỉm cười, trước mặt ba nó, lúc nào nó cũng cảm thấy nó bé lại và nó biết, nó vẫn còn bé bỏng trong lòng ông.
-Thôi, về ngủ ngon nhe, không thức nữa, biết chưa ?
-Dạ, con biết rồi, con về phòng đây.
Nó nói rồi nhanh chóng trở về phòng. Ông mỉm cười hạnh phúc và có lẽ, hạnh phúc đối với ông như vậy là quá đủ, có lẽ ông không nên mong cầu gì hơn.
Vậy là từ ngày ấy, thói quen nó đã thay đổi. Sau khi đi học về, nó đạp xe thẳng về nhà để ngồi bên cửa sổ mà ngắm hoàng hôn. Nó tự hỏi hoàng hôn buồn hay vui mà mọi người đều mang đến cho nó những nỗi u buồn đôi lúc đến đáng sợ. Thời gian cứ trôi qua, hết ngày này đến ngày khác, nó cứ ngồi bên cửa sổ và thả hồn mình theo những vương vấn chưa dứt.
Nhưng rồi sau một thời gian suy nghĩ và tìm hiểu, nó cũng đã thông tỏ được mọi việc. Nó cảm thấy thoải mái hơn và quyết định làm điều gì đó mà nó thấy cần thiết.
Hôm nay, như đã hẹn, ông bước vào quán với cảm giác không thể nào thanh thản được.
-Chú ngồi đi. – Người đàn ông ấy lên tiếng khi gặp ông.
-Mời anh ngồi. Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì không ?
-Ủa, không phải chú hẹn tôi à ?
-Không, tôi hẹn anh để làm gì ?
Ngay lúc đó, một anh bồi bàn đưa đến cho ông một lá thư và nói rằng có một người gởi và đã đi rồi. Đến lúc này, cả hai trở nên ngỡ ngàng vì đã có kẻ thứ ba biết câu chuyện mà họ cố công giấu kín. Ông mở phong thư ra và nhận ra ngay nét chữ quen thuộc:
Con đã biết mọi chuyện rồi ba à. Hôm đó, con vô tình nghe được câu chuyện của ba và người đàn ông ấy ngay trong quán cà phê này và con đã cố gắng tìm hiểu. Con xin lỗi vì đã đọc nhật ký của ba. Nhưng nhờ đó mà con biết và hiểu thêm về ba, người mà con cứ ngỡ là con đã hiểu rất rõ. Trong quyển nhật ký đó, con nhìn thấy sự thầm lặng của mẹ trong cuộc đời của ba. Con nhìn thấy những niềm vui, nỗi buồn, những đau khổ, dằn vặt mà ba phải chịu đựng. Con đã khóc, khóc thật nhiều và thương thật nhiều. Nhưng con không biết nên thương ba, thương mẹ hay thương người đàn ông đó nữa. Con đã suy nghĩ rất nhiều và đôi lúc con đã rơi vào cảm giác hoang mang khi lần đầu tiên những thắc mắc của con, con không thể hỏi ba. Lần đầu tiên con phải tự mình đưa ra quyết định phải làm gì. Nhất là trong chuyện này, điều mà con không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng giờ thì con đã hiểu, con không thể chiếm trọn sự yêu thương của ba một cách ích kỷ. Con mong ba hãy cho bản thân và người đàn ông ấy một cơ hội để yêu thương và được yêu thương. Con không biết con có ghen với tình cảm của ba dành cho người ấy hay không nhưng với con, ba vẫn là ba mà con thương yêu.
Con của ba.
Giọt nước mắt lăn dài trên má người đàn ông từng trải, giọt nước mắt hạnh phúc cho một người đàn ông không quá già nhưng không còn trẻ nữa. Khuất xa nơi bờ rào, có gì đó đọng lại trên mi một cậu bé mười sáu tuổi.
Nguyễn Bảo Nam
Email: baonam8999@gmail.com
Tel: 0915.357.827
Câu chuyện này tôi viết xin gửi tới tất cả những người con như “cậu bé có đôi mắt trầm tư” hãy chia sẻ với những người cha của chúng ta, dù có thế nào họ cũng đã hi sinh cả cuộc đời mình cho chúng ta sống cảnh gà trống nuôi con, trong sâu thẳm con người họ vẫn ẩn chứa 1 tình yêu 1 niềm khát khao được yêu không chỉ với những người đàn bà đơn thuần mà cũng có khi với những người đàn ông khác họ đến với nhau bằng tình yêu chân thật bằng tiếng gọi của con tim tiếng gọi sự khát khao được yêu. Tôi viết câu chuyện này dựa trên 1 câu chuyện có thật của 1 người bạn mà tôi quen trên 1 web giành cho tgt3 không hiểu sao tôi và cậu bé ấy và tôi hình như có duyên thì phải, sau vài lần online nói chuyện cậu ấy đã kể cho tôi nghe tất cả về cậu ấy từ gia đình đến cuộc sống riêng của cậu ấy, chuyện tình của cậu. Và đây là 1 trong số những câu chuyện tôi đã nghe và dùng ngôn ngữ sáng tạo của mình để viết lên nó, tôi sẽ viết tiếp những câu chuyện ngắn nữa dựa trên cuộc đời của cậu.
Hà Nội, 2:00 am
Nó đẹp, nét đẹp của một cậu bé mười sáu tuổi nhưng vẻ đẹp đó không những tượng trưng cho một tâm hồn ngây thơ, trong sáng mà còn ẩn chứa một vẻ u buồn kỳ lạ. Mọi người vẫn thường bị hút hồn bởi đôi mắt ấy. Họ vẫn thường nói đôi mắt nó đẹp, long lanh và u buồn như có giọt nước đọng nơi khóe mắt như thế từ lúc nó được sinh ra, có thể đôi mắt đó hướng về mẹ nó, người đã hy sinh mạng sống để giữ lại nó trong cuộc đời này. Và có thể đó cũng là định mệnh của nó, định mệnh khiến nó không thể có một sinh nhật với hạnh phúc trọn vẹn vì trong chính cái ngày định mệnh đó, nó cảm thấy nhớ mẹ nó hơn là hạnh phúc vì được có mặt trên cõi đời này… Nó là một đứa trẻ ít nói, ít cười so với những đứa bạn đồng trang lứa. Mỗi khi bạn bè nó vui chơi, thì nó lại thích trầm ngâm ngồi suy tư. Thật ra, nó cũng tự cười với quá khứ của chính mình vì không nhớ được những lúc đó, nó đã nghĩ gì. Nhưng có lẽ cũng vì thế mà suy tư là bạn đồng hành của nó từ bé đến giờ.
Hôm nay, sau buổi chiều tan học, nó không chạy về nhà mà đạp xe chạy thẳng ra một cánh đồng cách trường cũng khá xa để ngắm cảnh ráng chiều, một hình ảnh mà nó chưa bao giờ cảm thấy chán khi chiêm ngưỡng. Mỗi khi nhìn nắng, nó cảm giác như nó đang tan ra trong gió, trong mây và cả ánh sáng kỳ diệu của ánh hoàng hôn. Nó thả hồn mình vào từng lá cây, ngọn cỏ đang đung đưa trong gió và bay xa đến tận chân trời, nơi ánh hoàng hôn tỏa ra đẹp nhất và kỳ diệu nhất.
Rồi một buổi chiều nữa cũng qua đi, nó lại đạp xe trở về căn nhà thân thuộc, tuy có hơi vắng lặng nhưng vẫn thật sự rất ấm áp đối với nó. Ở đó, có người cha yêu thương nó hết mực, ông là người chăm sóc cho nó từng miếng ăn giấc ngủ, dạy cho nó lẽ sống ở đời... Ông dạy nó về cuộc sống bằng những ví dụ cụ thể và sinh động nhất. Có lẽ cũng vì thế mà nó “lớn” hơn những đứa bạn đồng trang lứa. Như mọi ngày, nó về nhà tắm rửa và xem ti vi đợi ba nó về. Khi đó, nó và ba nó sẽ cùng nấu và thưởng thức những món ăn mà cả hai đã chọn. Kể từ lúc nó còn rất rất nhỏ, mọi việc đã là thói quen hằng ngày và đây là thời điểm trong ngày mà nó cảm thấy hạnh phúc nhất.
-Ba ngủ ngon.
-Ừ, con ngủ ngon.
Ông nói rồi với tay tắt hộ đèn phòng cho nó. Sau đó ông trở về phòng mình, nhưng ông chưa ngủ, giấc ngủ đến với ông bao giờ cũng khó khăn. Khi năm tháng cứ trôi đi, những điều khiến ông trăn trở ngày một nhiều, có mấy ai hiểu được cho ông? Ông ngồi đó, nhìn ra khung cửa sổ, một màu đen dày đặc như muốn nuốt chửng những đốm sáng nhỏ nhoi, le lói trong đêm. Kí ức lại quay về trong ông, rõ ràng như chỉ mới ngày hôm qua. Ông ước gì mình có được một điếu thuốc trên tay, để rít lấy một hơi cho ấm lòng đang giá lạnh, để tỉnh táo hơn hay để thả quá khứ vào làn khói trắng mơ huyền. Nhưng thực tế, ông chưa bao giờ hút thuốc.
Rồi 1 đêm cũng như bao đêm khác qua đi. Một ngày mới lại bắt đầu, đôi lúc nó cảm thấy cuộc sống của nó hơi tẻ nhạt nhưng điều đó không hề gì với nó, nó biết tự tạo ra niềm hạnh phúc, sự lạc quan trong cuộc sống từ những điều bình dị mỗi ngày của nó. Mỗi khi nó đạp xe về nhà, nó vui vẻ vì được nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp mỗi ngày. Mỗi khi ngắm hoàng hôn, nó hạnh phúc vì được tận hưởng sự kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng. Mỗi khi ngỡ ngàng trước những cái mới lạ, nó lại mỉm cười vì nó đã biết thêm một điều chưa học. Có người sẽ nói nó “sống trên mây” và rằng nó không biết nó cô đơn đến mức nào, bỏ qua những trải nghiệm tuyệt vời mà nó chưa thể biết được. Nhưng nó cảm thấy đã quá đủ, quá hạnh phúc với những gì nó có, những điều mà nó và ba nó đã gầy dựng nên trong suốt ngần ấy năm nó không có mẹ.
Chiều nay, khi đang thong dong đạp xe trên đường, bỗng dưng nó muốn dừng lại đâu đó, ở quán cà phê ven đường nó vẫn thấy mỗi khi đi học. Nó mỉm cười và tự nhủ: “Thay đổi một chút phong cách chắc cũng không có sao đâu nhỉ ?”. Rồi nó bước vào quán, chọn cho mình một góc khuất yên tĩnh, nó thích thế, dù rằng nó chẳng trốn chạy ai hay bất cứ cái gì khác, kể cả quá khứ. Nó nếm một chút ca cao nóng rồi để phần việc còn lại cho vị giác và khứu giác. Nó cảm nhận được sự ấm nóng và ngọt nhẹ nơi đầu lưỡi và rồi dư vị là một chút đắng đọng lại. Chỉ là một chút đắng tạo cho dư vị thêm khác lạ. Không hề gì đó với nó. Nó vẫn thích cái cảm giác này.
Trong lúc ngồi thưởng thức tách ca cao ấm nóng, nó vô tình nghe được câu chuyện giữa hai người ngồi ở bàn gần đó nhưng khuất bóng khiến cả hai bên không thể nhìn rõ mặt nhau. Câu chuyện của họ cũng nhẹ nhàng nhưng u buồn như bài hát vẫn chậm rãi trôi qua trong không gian quán tỉnh lặng. Câu chuyện của họ làm nó phải nghĩ ngợi về điều mà ở tuổi của nó, nó chưa thể hình dung được.
Nó đạp xe về nhà mà lòng miên man suy nghĩ. Có thể nó hơi sốc với câu chuyện mà nó vừa được nghe vì cuộc sống của nó vốn dĩ quá bình lặng trong khi chuyện này quá mới mẻ với nó. Nó vẫn chưa biết phải suy nghĩ như thế nào cho đúng về câu chuyện.
Nó về nhà khi mặt trời chỉ còn là một lát cắt mỏng nơi cuối chân trời. Nó ngồi đó - bên khung cửa sổ - nhìn mặt trời khuất bóng, mang theo cả những tia nắng yếu ớt cuối cùng. Trời tối hẳn, những ngôi nhà đã sáng đèn từ lâu mà tiếng xe quen thuộc của ba nó vẫn chưa về. Có lẽ ba nó còn bận việc
Nó vẫn không ngủ được dù cơ thể đã mỏi mệt. Nó ngồi dậy định xuống nhà kiếm nước uống để đỡ khát thì thấy phòng ba nó vẫn sáng. Nó nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào phòng trong khi ba nó đang ngồi ngoài cửa sổ.
-Ba chưa ngủ sao ?
-Ừ, sao con chưa ngủ ? Sáng còn phải đi học sớm đó.
-Dạ, hôm nay con hơi khó ngủ và hơi khát nên định kiếm nước uống. Mà có chuyện gì khiến ba phải lo lắng hả ?
-À, không có gì, một chút chuyện ở công ty thôi.
-Cảnh đêm đẹp quá ba nhỉ ? Khi mọi vật bị bao trùm bởi một màu đen u tối thì cả tốt và không tốt, đẹp và không đẹp đều như nhau, chỉ là những đường nét đậm nhạt một màu đen được vẽ lên trên khung nền đen của đêm. Có những thứ có thể ẩn mình trong đó mà khó bị phát hiện. Nó khiến cuộc sống bớt màu sắc đi nhưng yên lành phải không ba ?
-Ừ, nó khiến người ta cảm thấy an toàn hơn khi không phải phơi bày tất cả. – Ông nói, mắt hướng về xa xăm rồi quay lại vò đầu nó. – Con ba lớn từ khi nào ba không hay nhỉ ? Con có người yêu chưa mà suy nghĩ nhiều vậy ?
-Dạ, chưa có đâu ba. Mà theo ba thì bao nhiêu hạnh phúc là đủ cho một người hả ba ?
-Sẽ luôn đủ và sẽ không bao giờ đủ, tùy vào mỗi người thôi con à.
-Dạ. Con hiểu. – Nó mỉm cười, trước mặt ba nó, lúc nào nó cũng cảm thấy nó bé lại và nó biết, nó vẫn còn bé bỏng trong lòng ông.
-Thôi, về ngủ ngon nhe, không thức nữa, biết chưa ?
-Dạ, con biết rồi, con về phòng đây.
Nó nói rồi nhanh chóng trở về phòng. Ông mỉm cười hạnh phúc và có lẽ, hạnh phúc đối với ông như vậy là quá đủ, có lẽ ông không nên mong cầu gì hơn.
Vậy là từ ngày ấy, thói quen nó đã thay đổi. Sau khi đi học về, nó đạp xe thẳng về nhà để ngồi bên cửa sổ mà ngắm hoàng hôn. Nó tự hỏi hoàng hôn buồn hay vui mà mọi người đều mang đến cho nó những nỗi u buồn đôi lúc đến đáng sợ. Thời gian cứ trôi qua, hết ngày này đến ngày khác, nó cứ ngồi bên cửa sổ và thả hồn mình theo những vương vấn chưa dứt.
Nhưng rồi sau một thời gian suy nghĩ và tìm hiểu, nó cũng đã thông tỏ được mọi việc. Nó cảm thấy thoải mái hơn và quyết định làm điều gì đó mà nó thấy cần thiết.
Hôm nay, như đã hẹn, ông bước vào quán với cảm giác không thể nào thanh thản được.
-Chú ngồi đi. – Người đàn ông ấy lên tiếng khi gặp ông.
-Mời anh ngồi. Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì không ?
-Ủa, không phải chú hẹn tôi à ?
-Không, tôi hẹn anh để làm gì ?
Ngay lúc đó, một anh bồi bàn đưa đến cho ông một lá thư và nói rằng có một người gởi và đã đi rồi. Đến lúc này, cả hai trở nên ngỡ ngàng vì đã có kẻ thứ ba biết câu chuyện mà họ cố công giấu kín. Ông mở phong thư ra và nhận ra ngay nét chữ quen thuộc:
Con đã biết mọi chuyện rồi ba à. Hôm đó, con vô tình nghe được câu chuyện của ba và người đàn ông ấy ngay trong quán cà phê này và con đã cố gắng tìm hiểu. Con xin lỗi vì đã đọc nhật ký của ba. Nhưng nhờ đó mà con biết và hiểu thêm về ba, người mà con cứ ngỡ là con đã hiểu rất rõ. Trong quyển nhật ký đó, con nhìn thấy sự thầm lặng của mẹ trong cuộc đời của ba. Con nhìn thấy những niềm vui, nỗi buồn, những đau khổ, dằn vặt mà ba phải chịu đựng. Con đã khóc, khóc thật nhiều và thương thật nhiều. Nhưng con không biết nên thương ba, thương mẹ hay thương người đàn ông đó nữa. Con đã suy nghĩ rất nhiều và đôi lúc con đã rơi vào cảm giác hoang mang khi lần đầu tiên những thắc mắc của con, con không thể hỏi ba. Lần đầu tiên con phải tự mình đưa ra quyết định phải làm gì. Nhất là trong chuyện này, điều mà con không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng giờ thì con đã hiểu, con không thể chiếm trọn sự yêu thương của ba một cách ích kỷ. Con mong ba hãy cho bản thân và người đàn ông ấy một cơ hội để yêu thương và được yêu thương. Con không biết con có ghen với tình cảm của ba dành cho người ấy hay không nhưng với con, ba vẫn là ba mà con thương yêu.
Con của ba.
Giọt nước mắt lăn dài trên má người đàn ông từng trải, giọt nước mắt hạnh phúc cho một người đàn ông không quá già nhưng không còn trẻ nữa. Khuất xa nơi bờ rào, có gì đó đọng lại trên mi một cậu bé mười sáu tuổi.
Nguyễn Bảo Nam
Email: baonam8999@gmail.com
Tel: 0915.357.827
Câu chuyện này tôi viết xin gửi tới tất cả những người con như “cậu bé có đôi mắt trầm tư” hãy chia sẻ với những người cha của chúng ta, dù có thế nào họ cũng đã hi sinh cả cuộc đời mình cho chúng ta sống cảnh gà trống nuôi con, trong sâu thẳm con người họ vẫn ẩn chứa 1 tình yêu 1 niềm khát khao được yêu không chỉ với những người đàn bà đơn thuần mà cũng có khi với những người đàn ông khác họ đến với nhau bằng tình yêu chân thật bằng tiếng gọi của con tim tiếng gọi sự khát khao được yêu. Tôi viết câu chuyện này dựa trên 1 câu chuyện có thật của 1 người bạn mà tôi quen trên 1 web giành cho tgt3 không hiểu sao tôi và cậu bé ấy và tôi hình như có duyên thì phải, sau vài lần online nói chuyện cậu ấy đã kể cho tôi nghe tất cả về cậu ấy từ gia đình đến cuộc sống riêng của cậu ấy, chuyện tình của cậu. Và đây là 1 trong số những câu chuyện tôi đã nghe và dùng ngôn ngữ sáng tạo của mình để viết lên nó, tôi sẽ viết tiếp những câu chuyện ngắn nữa dựa trên cuộc đời của cậu.